"Này, bây giờ anh có ngủ có ngáy không đó?" Lâu Duyên bị Cận Chước ôm vào lòng, trừng mắt hỏi một câu. 
"Hẳn là không, mà em hỏi cái này làm gì?" Cận Chước cúi đầu cắn một cái lên vai Lâu Duyên: "Không phải là em không biết." 
"Anh là cún hả!" Lâu Duyên nhéo cánh tay hắn: "Không phải là em sợ bốn năm không gặp anh có thêm vài tật xấu sao." 
"Không có." Cận Chước nói: "Rất biết khống chế." 
"Làm như là ngáy ngủ dễ khống chế lắm ấy." Lâu Duyên né tránh Cận Chước đang tiến tới bên miệng cậu, co rụt vài cái rồi mặc kệ hắn hôn. Những cái ôm này, nụ hôn này, người này đều khiến cậu nhớ mãi không quên, không thể buông bỏ được. 
Cả linh hồn và thể xác đều rất quen thuộc ăn ý. Một đêm này bọn họ cũng không làm gì khác, chỉ đơn thuần ôm nhau nói chuyện phiếm linh tinh, lúc có lúc không đối diện nhau trong bóng đêm, sau đó hôn môi thật sâu. 
Như vậy đã đủ rồi, mất đi rồi lại có được người mình yêu nhất, người đó lại đang ở bên cạnh mình. Cảm giác hạnh phúc này thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông. 
Nghỉ đông kết thúc, Lưu Tùng tổ chức họp lớp đại học. Cũng không hẳn là bạn học tụ tập, người tới đều là bạn quen với Lưu Tùng và Lâu Duyên, có bạn cùng phòng, có bạn khác chuyên ngành, cũng có máy anh chị lớp trên. Bảy tám người ngồi vây quanh bàn ôn lại chuyện cũ. 
"Ây, không ngờ hai người lại thành đôi nha." Một bạn cùng phòng của Lâu Duyên nâng chén 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-nam-thu-tu/1352055/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.