Ta bước lên từng bậc thềm ở núi ThanhNgưu, đường hẹp trắc trở, đá cuội rải rác, nhiều hòn đá lớn lởm chởm nhô ra, bên cạnh là dòng suối róc rách chảy xuôi, thi thoảng còn có chimthỏ vụt qua. Vọng hướng đỉnh Kỳ Tùng mới ngộ được, núi đẹp thường caothăm thẳm. Lúc thấm mệt, ta tìm một nơi bằng phẳng để nghỉ chân, uống ít nước suối trong vắt, vào miệng rồi cảm thấy rất khoan khoái, sau đócũng không vội vã leo lên, mang tâm trạng thoải mái vừa ngắm phong cảnhvừa ca hát mà đi.
Trên núi Thanh Ngưu có một ông lão ẩn cưvô cùng thông tuệ, thường giải đáp những thắc mắc của mọi người. Lần này ta đến là để thăm hỏi người này.
Phía trướckhoảng xanh lục của sắc núi có mấy gian nhà tranh, hàng rào vòng quanhtạo thành một tiểu viện. Đi tới gần, trong đầu ta chợt vang lên bài thơcủa Cổ Đảo: “Hỏi trẻ dưới bóng tùng, đáp thầy đi hái thuốc, ở giữa núirừng đây, mây mờ không biết chỗ.”,(1) hy vọng mình không giống như Cổ Đảo, tìm người ở ẩn mà không gặp.
Thực tế chứng minh ta không phải Cổ Đảo.Ông lão nhìn thấy ta cũng không ngạc nhiên, nhiệt tình mời ta ngồi xuống uống trà. Ta quả thực đã được sủng ái mà sinh lo, sau khi chào hỏi rồi, ta gọi ông ấy là ‘Vương lão’, ông ấy gọi ta ‘nha đầu’.
Vương lão rất hiền từ, ông nói ở nơi nàycùng vài đứa trẻ đôi khi cũng cảm thấy cô quạnh, gặp được người trẻ tuổi như ta để tâm sự cũng tốt.
Tiếp lời còn bàn luận về cảnh đẹp bốn mùa trên núi.
Ta quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/81687/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.