“Cô nương biết đệ đệ của tại hạ?” Đó làcâu nói cuối cùng của người nọ hôm ở bên hồ. Lúc sau có người giớithiệu: “Đây là đại phu nổi danh của thành Định Châu chúng ta, Hoa ThànhVân Hoa đại phu.” 
Hoa Thành Vân? Hoa Thành Cẩm? Tên chỉkhác nhau một chữ, dung mạo giống nhau như đúc, nhưng lại mang hai phong thái khác hẳn, một người nho nhã lãnh đạm như trích tiên, một ngườituấn mỹ yêu mỵ như yêu nghiệt, hóa ra bọn họ là huynh đệ… 
Ta gần như đã chạy trối chết về nhà, ngay cả vòng thừng nhiều màu buộc trên cổ taycũng không biết rơi đâu, thầm muốn tìm một chỗ để trốn, yên tĩnh mộtchút, bình lặng suy nghĩ một chút. Lúc vào nhà còn đập đầu vào hồ lôtreo trên cửa, Vương đại thẩm buồn cười bảo ta là cô nương hấp tấp. 
Vài ngày liên tiếp ta không đi đâu, cũngkhông biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy bài xích việc rangoài. Vương đại thẩm vốn không thích một cô nương như ta xuất đầu lộdiện, cho nên cũng không nói gì về tình trạng này của ta. Ta nghĩ có lẽmình bị bệnh rồi, chứ không sao lại tự nhiên ngại ngùng như thế, tuy nói ta không quen với cuộc sống ở thành Định Châu, nhưng ta sợ ai, ta cầnphải sợ ai? Người tên là Hoa Thành Vân kia, cùng lắm chỉ có bộ dạnggiống hệt Hoa Thành Cẩm, mà cho dù Hoa Thành Cẩm có thật sự đứng trướcmặt ta, chẳng lẽ ta lại sợ hắn ư? Đại khái sẽ gật đầu nói với hắn mộttiếng, ngươi đã đến rồi, chứ còn có thể có gì nữa? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186181/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.