Lúc ngồi trên xe ngựa quay về, NghiêmĐông khinh khỉnh nhìn ta vô số lần, tặng kèm theo tiếng hừ lạnh. Chỉ cóHoa Thành Vân vẫn giữ hình tượng, lạnh mặt không nói, ta nhìn mà tim đập thình thịch mồ hôi ròng ròng. Ta không hiểu sao hôm nay số mình xuithế, trốn thành thân mà bị đương sự bắt tại trận.
Trước khi lên xe phu xe còn nhìn ta cườitỏ vẻ thấu hiểu, ông ấy cho rằng ta là cô nương nhà nào đấy, cãi nhauvới tướng công tương lai xong rồi bỏ trốn. Ta khóc không ra nước mắt, rõ ràng là chàng có lỗi với ta trước, giờ lại quay ngoắt thành ta chột dạchờ đợi phán quyết cuối cùng…
Về nhà rồi,ta tươi cười giải thích với phu xe, cũng may người ta không để bụng. Taôm bọc đồ rề rề đi vào phòng, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên, bức thư ta để lại đang lẳng lặng nằm trên bàn.
Ta cảm thấy hơi bất thường, vừa quay đầulại phát hiện Hoa Thành Vân không theo vào, chỉ đứng ở giữa sân, vẻ mặtlạnh lùng như cũ. Ta thở dài, còn tức giận cơ à, chẳng phải ta về rồisao?
Ta ra đón chàng vào, chàng không để ý tới ta, ta lại gần kéo chàng, chàng né ra, lại kéo, lại né, kéo tiếp, nétiếp… Nghiêm Đông nhìn không chịu nổi mới lên tiếng phụ họa: “Hay sư phụ vào trong nói chuyện?”
Hoa Thành Vân không nhìn nó, lạnh lùng mở miệng: “Con về đi.”
Nghiêm Đông lập tức cúi đầu ưng thuận, sau đó liếc nhìn ta cảnh cáo một cái mới vừa lòng đi về.
Lúc này trời đã sáng hẳn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186150/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.