Đói sôi bụng, ngay cả cất bước cũng cảmthấy nặng nề, cộng thêm tối qua gần như không ngủ, lúc này tinh thần taquả thực ngẩn ngơ mệt mỏi không chịu nổi. Ta mua một bó củi khô, mườiđấu gạo, ít quả cà, dưa chuột, tiện mua thêm nho với dưa hấu…
Ôm dưa hấu cõng củi khô, cổ tay còn vungvẩy giỏ rau, ta trông giống mấy bác gái hay đi chợ trên đường từ bao giờ thế này? Ngửi mùi dưa hấu ngòn ngọt, ta không khỏi nuốt nước miếng,bụng réo càng to.
Về nhà, đặthết đống đồ trong tay xuống, ta ngồi trên ghế thở hổn hển, lườm ngườinào đó vẫn giữ được tà áo trắng ngần như trước nói: “Chàng dọn xongchưa?”
Người nọ mỉm cười: “Ta đang chờ thức ăn của nàng.”
Ta uể oải nằm bò lên bàn, miệng càm ràm:“Nhanh lên một chút… Bất kể ngon hay chán chỉ cần no bụng là được, takhông chê chàng đâu…” Nói thật ra ta vẫn băn khoăn về tay nghề củachàng, một nam nhân trong xã hội phong kiến đột nhiên nói với ngươi sẽvì ngươi mà rửa tay xuống bếp nấu ăn, nhưng vấn đề trọng điểm là chàngkhông phải một đầu bếp, nếu đặt ngươi vào hoàn cảnh này ngươi có thể tin tưởng không? Ta thở dài, lại bồi thêm một câu: “Ta bổ dưa hấu ăn trướccó được không?”
“Không được.” Đáp áp nằm trong dự kiến.
Nước miếng của ta bắt đầu chảy vô tận trong thời gian chờ đợi đằng đẵng…
Sự thật chứng minh dự đoán lúc đầu của ta rất chính xác, khi Hoa Thành Vân bưng đồ ăn nóng hổi lên đã là giờ cơmtrưa. Kẻ gần như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186149/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.