Vui sướng là gì? Hoa Thành Cẩm cảm thấy, phàm là việc tùy tâm sở dục[2] ắt sẽ vui sướng. Lưng đeo thanh danh ‘hái hoa tặc’ khá nổi tiếng trêngiang hồ, hắn tuyệt đối không hối hận, thậm chí còn cảm thấy may mắn,nếu không phải lần đó tình cờ ‘chòng ghẹo’ trên đường, căn bản hắn sẽkhông chú ý tới Phó Tĩnh Nhã đang giả dạng bác gái. 
Tất nhiên hắn không cho rằng Phó Tĩnh Nhã cải trang không có sơ hở, chẳng qua hắn nghĩ ánh mắt của mình có vấnđề. Đặc biệt là sau khi biết nàng là đệ nhất mỹ nhân thành Gia Châu,loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. 
Có thứ tìnhcảm khởi nguồn từ lòng hiếu kỳ. Không ngoài dự đoán, Hoa Thành Cẩm hắnchính là một trong số đó. Mỹ nhân với hắn chỉ là đồ trang trí cho vuitai thỏa mắt thôi, thích cái đẹp là thiên tính của con người, vậy nênhắn bình thản xác định, thích tìm mỹ nhân nói chuyện là một cách hưởngthụ. Hắn cho là thế. 
Lòng dạ của con người là thứ khó đong đếm nhất, mỹ nhân càng như vậy. Ai có thể ngờ một mỹ nhân lúc nãy còn cườinhư hoa với mình, ngay sau đó vì một câu bất hòa đã trừng mắt lườmnguýt? Có người chưa nói được câu nào đã khóc sướt mướt bỏ chạy, quanhđi quẩn lại cứ há miệng ra là “Sắc quỷ, hạ lưu, đăng đồ tử”, ông trờichứng giám, hắn chưa làm gì hết… Nhưng hắn không thèm để ý đến nhữngchuyện này, hắn thích cảm giác không ràng buộc, hư danh chẳng qua chỉ là nhất thời! 
Hắn cảm thấy mỹ nhân là tạo vật nhìn xathì được, nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186063/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.