Tiểu Hoa không vui, rất không vui. Rõràng nó có đại danh rõ kêu, Hoa Bình Lan, thế nhưng chẳng ai gọi, cảngày cứ Tiểu Hoa ới Tiểu Hoa ơi, có phải tất cả mọi người đã quên nó còn có một đại danh không đấy?
Đúng rồi, suýt thì quên giới thiệu, Tiểu Hoa là một thằng nhóc, năm nay mười tuổi.
Vì cái tênnày, không biết nó đã bị bao nhiêu tiểu tử cười nhạo rồi. Vô cùng tànnhẫn là mấy hôm trước gặp Trần Phách bên phố Tây, tên nhóc này mang theo hai hàng nước mũi vẫn còn lòng thòng tưởng nó là con gái mà đùa giỡn!Tuy rất muốn đánh nó, nhưng Tiểu Hoa thấy nước mũi như thác đổ của đốiphương, cuối cùng nhẫn nhịn, nó tự nói với bản thân, chỉ tổ bẩn taymình, trông ghê quá.
Sau đó Tiểu Hoa chạy đến nhà thím Trương ở phố Tây, vờ vịt giúp người ta làm mấy việc vặt vãnh. Phụ nhân kia thấyTiểu Hoa tuấn tú đáng yêu, vô cùng lanh lợi, không khỏi vui mừng, chỉlát sau đã bị cái miệng nhỏ của Tiểu Hoa dỗ ngọt cho cười phớ lớ. TiểuHoa ấp úng nói với thím Trương là trứng chim bị trộm, âm thầm chĩa mũinhọn vào Trần Phách…
Thím Trương nghe vậy giận dữ, mắng têntiểu tử kia chẳng biết học điều hay. Tiểu Hoa vội vàng thanh minh, việcnày chưa chắc đã do Trần Phách làm. Nhưng phụ nhân đã khẳng định tronglòng, há có thể nghe lọt lời khuyên can? Tiểu Hoa âm thầm sung sướng.
Đêm đó, tiếng gào khóc vì bị ăn đòn của Trần Phách phố Tây vang vọng khắp đêm trời thành Định Châu.
~*~
Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186062/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.