Edit: Lệ Hy
Đêm rất tối, cũng rất sâu, vô số kỵ binh mặc ngân giáp (giáp bạc) võ trang đầy đủ, giơ đuốc cầm gậy vây quanh nơi hẻo lánh hoang vu rất xa kinh thành chật như nêm cối, cây đuốc cháy hừng hực, tất cả những kỵ binh ngân giáp này đều im hơi lặng tiếng. Trong đó một đám hắc y nhân cao lớn dũng mãnh, trên lưng mang cung, thắt lưng mang bảo kiếm nhanh chóng xuống ngựa, tay không leo về phía đỉnh núi cao vút trong mây. Bọn họ đều có ánh mắt nhạy bén, thân thủ cường tráng hơn người, rất nhanh đã đến đỉnh núi mù sương. Trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ, che lấp đỉnh núi, lộ ra tia thần bí.
Một vị công tử cao lớn khôi ngô, y phục đẹp đẽ quý giá, tuấn mỹ vô trù đứng trên đỉnh núi, tay áo theo gió trên núi bay phấp phới, tôn lên người kia như bỗng dưng muốn trống rỗng rồi trở về như bình thường. Hắn miễn cưỡng chắp tay mà đứng, sắc mặt nặng nề, ánh mắt sắc bén tinh quang sâu xa nhìn chằm chằm một nơi trên đỉnh núi, dường như muốn đục một cái động trên chỗ kia.
Đám hắc y nhân kia leo lên, đứng trên đỉnh núi, đều quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền cung kính thi lễ với công tử đứng trên đỉnh núi, toàn bộ quá trình đều im lặng.
Công tử mặc cẩm y mặt trầm như nước, hơi chắp tay, vẫn không động đậy, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia. Một hắc y nhân lạnh lùng, mạnh mẽ uy nghiêm vung tay lên, nhóm hắc y nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471715/chuong-79-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.