Giữa trưa, lúc SínhĐình tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt lả vô lực, cả người mềm nhũn,đầu vừa cử động liền cảm giác choáng váng hoa mắt, ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, miễn cưỡng nhúc nhích cổ tay, lại phát hiện phía trên cóthêm một đồ vật. Nàng cố sức ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại phát hiện làlắc tay Mục thần châu của Hiên Viên Húc. Trong lòng nàng tràn đầy nghihoặc khó hiểu, không phải nàng đã nhờ người trả lại cho hắn rồi sao? Tại sao lại chạy đến trên cổ tay của nàng? Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự làhắn ở bên cạnh nàng? Nàng mơ hồ trong mơ hồ, không phân biệt được còntưởng đó chỉ là cảnh trong giấc mộng mà thôi.
"Thính Vũ!" Nàng yểu điệu vô lực hướng bên ngoài nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi? Thật tốt quá!" Thính Vũ nghe được âm thanh củanàng, vui mừng chạy vào, mấy bước đã đến bên người nàng. Sau đó sờ sờcái trán của nàng, cảm giác đã không nóng, không nhịn được xấu hổ nóivới nàng: "Đều tại hôm qua ta ngủ như chết, người bệnh nặng như vậy tacũng không phát hiện, người nên nằm nghỉ thật nhiều, ta đi bưng cháolại.” Nói xong lại vội vã chạy ra ngoài.
Đợi khi tinh thần nàngthanh tỉnh một chút, Thính Vũ không đợi nàng hỏi liền trúc thùng đổđậu—— một cốc một thực nói cho nàng biết, tối hôm qua Hiên Viên Húc thật sự đã tới, nhờ có hắn phát hiện nàng sốt cao hôn mê bất tỉnh, sau đólại vội vàng mang nàng đi xuống chân núi tìm đại phu, nếu không bệnh của nàng làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471559/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.