"Kiêu ca ca, ta muốn ra khỏi phủ, không muốn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương nữa đâu."
Ta vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó vừa ngước mắt nhìn vừa rướn lên hôn hắn.
Người nọ nhếch môi, hắn đè ta xuống giường rồi đáp lại nụ hôn của ta thật nồng nhiệt.
Hôn xong, người đàn ông ôm chặt ta vào lòng rồi cất giọng nói khàn khàn, "Nhiêu Nhiêu, với thân phận hiện tại của nàng thì không ra khỏi phủ được đâu."
Ta lập tức ỉu xìu, càng nghĩ càng giận, thế là ta âm thầm mắng tên Nhiếp Chính Vương kia.
Cái lão già Nhiếp Chính Vương đó cả đống tuổi rồi mà còn cưới nguyên đám tiểu thiếp, cưới xong còn nhốt chúng ta trong hậu viện nữa!
"Ghét quá, Nhiếp Chính Vương cũng bảy mươi tám mươi tuổi rồi mà còn nạp nhiều tiểu thiếp thế kia, ta vào phủ nửa năm rồi mà chưa gặp lão bao giờ. Ta thấy, chắc chắn là lão già quá rồi nên chẳng làm ăn được gì nữa, nạp nhiều thiếp thất để giả vờ giả vịt cho người ngoài nhìn mà thôi, chỉ khổ hoàng hoa khuê nữ như bọn ta."
Ta bĩu môi siết lấy cổ áo Ngụy Kiêu như thể đang giận lắm.
Nghe vậy, Ngụy Kiêu vừa nhìn ta vừa nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hả? Sao hắn lại nhìn ta như vậy...
"Kiêu ca ca, Nhiếp Chính Vương là chủ tử của chàng, ngày nào ta cũng mắng lão, chàng có giận không?"
Ta thầm đoán, có phải vừa rồi mình mắng độc miệng quá nên Ngụy Kiêu mới bất mãn không nhỉ?
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-moi-nang/2725368/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.