Ta thật sự quá ngu xuẩn.
Sớm biết như vậy thì khi vừa mới xuyên tới đây ta đã cẩn thận đọc nhiều sách vở hơn, hoặc hỏi thăm tên người nắm quyền trong thế giới này gồm những ai.
Nếu = chịu hỏi thăm mấy điều này thì ta đã không luân lạc tớ bước đường này.
Ta nằm trên giường nhìn lên trần nhà, mặt mũi chết lặng, tâm như tro tàn.
"Điện hạ, Hạc Nhất Phương mới truyền tin tới, nói Ôn di nương đã đến đây."
Đôi môi hồng dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên.
Đương nhiên là hắn biết điều đó, cô nương kia cứ ngỡ mình rón rén như thế sẽ không kinh động đến ai, nhưng nàng chẳng lừa gạt được ai cả.
"Ừ, lui ra đi, Bổn vương đến thăm Ôn di nương."
Ngụy Kiêu đứng dậy, chỉnh sửa lại áo ngoài rồi rời đi.
Hắn rất muốn biết Nhiêu Nhiêu của hắn đang làm gì, vẻ mặt của nàng sẽ đặc sắc như thế nào khi chứng kiến sự thật.
"Điện hạ."
Ta nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, còn có tiếng hành lễ của mấy thị vệ.
Hai mắt ta trống rỗng, trong lòng đau khổ không thôi.
Ngụy Kiêu đeo mặt nạ quỷ bước vào trong nhà, ta từ từ bò dậy khỏi giường rồi bước xuống hành lễ với sắc mặt chẳng khác nào cương thi, "Thiếp thân thỉnh an Điện hạ."
Giọng ta chẳng mang theo chút cảm tình, cứ như là đang niệm kinh vậy.
Ngụy Kiêu bật cười, hắn ôm ngang eo ta rồi đặt ta xuống giường, "Nền nhà lạnh lắm, Ôn di nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-moi-nang/2725345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.