Nhìn thấy mọi người mỉm cười với mình như vậy, cả bà hội đồng cũng trở nên niềm nở, không còn khinh thường hay nói những lời lẽ khó nghe với mình, Nhàn đã cảm thấy đỡ áp lực hơn rất nhiều. Tuy nhiên là cô chưa thể tự nhiên nói chuyện với bọn họ như người trong nhà được, cô lễ phép: 
-Dạ, vậy con xin phép cả nhà ạ. 
Nói rồi, Nhàn nhìn cậu ba như muốn nói với cậu là hãy đưa cô cùng cu Nhân về phòng. Cậu ba hiểu ý của cô nên cậu lên tiếng: 
-Dạ, con cũng xin phép cả nhà, con đưa hai mẹ con Nhàn về phòng nghỉ ngơi. 
Rồi cậu ba bế cu Nhân và đưa Nhàn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi đã về đến phòng rồi, Nhàn vẫn chưa dám tin là mọi người hôm nay lại đối với cô như thế. Mọi người như đã trở thành những con người khác vậy. Không còn ai nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, dè bỉu. Kể cả bà hội đồng là người luôn không muốn chấp nhận cô cũng có thể nói năng với cô một cách dịu dàng như vậy. Mọi chuyện của hôm nay với Nhàn cứ như là một giấc mơ tuyệt đẹp vậy. Cô sợ là mình đang mơ, rồi khi tỉnh lại cô phải đối mặt với hiện thực tàn khốc không được thế này, nên Nhàn đi đến ôm cậu ba một cái, và hỏi cậu ba rằng cô có đang mơ hay không. Nhàn hỏi 
-Cậu ba, mọi chuyện hôm nay là thật phải không? Có khi nào là em đang mơ không? 
Thấy Nhàn đã ôm mình, còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy thì cậu ba cười. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em/428527/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.