Vừa nhìn vết sẹo ở chân trái của cậu ba, Nhàn không ngốc mà không nhận ra được ai mới là người nói dối. Chuyện đau lòng thế này, sao cậu ba lại không nói cho cô biết. Nhàn hỏi cậu ba:
-Sao cậu ba không nói chuyện này cho em biết vậy? Vết thương của cậu nghiêm trọng như thế này, bây giờ có còn đau không?
Chuyện đã qua lâu lắm rồi, vết thương của cậu ba giờ không đáng để nhắc tới nữa. Mà chính xác hơn là cậu không bao giờ muốn nhắc tới để Nhàn lo lắng. Nên là đến tận giờ phút này cậu ba vẫn không nói thật với Nhàn, cậu trả lời cô một cách qua loa:
-Đâu có, đây là sẹo của một vết thương do anh đã bất cứ gây nên thôi, chứ không phải cha đã đánh anh đâu. Mà chuyện cũng qua lâu lắm rồi, bây giờ đây chỉ là một vết sẹo vô tri vô giác, anh không thấy đau nữa, nên em đừng lo lắng cho anh có được không?
Lần này, đổi lại là Nhàn thấy xót xa cho cậu ba. Sao cậu ba yêu thương cô nhiều quá, đã vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, đến bản thân mình bị thương vì cô cậu cũng không màng. Vậy là không chỉ có mỗi Nhàn yêu cậu ba và sẵn sàng hi sinh cho cậu, mà cậu ba cũng như vậy, cũng yêu thương và sẵn lòng hi sinh bản thân mình vì cô. Có lẽ đây chính là lí do của việc hai người họ dù có xa cách nhau bao nhiêu lần, chia ly nhau vì bất cứ lí do gì, hai người vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em/3243287/chuong-34.html