Một câu ngắn gọn chỉ với mấy từ nhưng đã biểu hiện ra hết sự bất lực của cậu ba, cậu ba của bây giờ bất lực đến mức không thể nói gì thêm được nữa. Còn bà hội đồng sau khi nghe mấy lời con trai mình nói, bà đã im lặng chứ không cảm thấy tức giận thêm như bình thường. Có thể là, giây phút cậu ba nói xong rồi rời đi trong sự bất lực, bà hội đồng nhìn theo bóng lưng đơn độc đến hiu quạnh của cậu ba, bà như đã nhìn nhận ra một điều gì đó. Bà hội đồng tự hỏi mình: Có phải là bao lâu nay đã quá khá khắt khe với con mình rồi không? 
Sau đó, bà hội đồng đi về phòng nghỉ ngơi chứ không đi theo ngăn cản cậu ba đưa thư thôi vợ cho Ngọc Nguyên như mọi lần nữa. Có một số chuyện, có rối rắm hay là phức tạp đến đâu, nhưng chỉ cần một câu nói liền có thể khiến người ta tỉnh ngộ chỉ bằng một lời nói. Bà hội đồng trong tình cảnh này chính là như vậy. Còn cậu ba thì đi tìm Ngọc Nguyên để cậu hoàn thành cho xong công việc cần làm của mình. Trong hôm nay, cậu ba phải cùng Ngọc Nguyên kí cho xong lá đơn thôi vợ dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Lúc cậu ba tìm đến chỗ Ngọc Nguyên, cô ấy như đoán trước được mục đích cậu ba khi cậu tới đây tìm mình. Vừa nhìn thấy cậu ba, cô ấy đã hỏi: 
-Cậu ba lại đến tìm tôi vì chuyện liên quan đến kí thư từ vợ sao? 
Không phải là Ngọc Nguyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em/428523/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.