Nhàn đã rất sợ là sau khi bà chủ nhà biết chuyện sẽ nhà đuổi cô đi chỉ vì cô không chồng mà có chửa, hay bà sẽ nghĩ cô là hạng người không đàng hoàng mới đến đây có mấy tháng đã to bụng. Nhưng xem ra là Nhàn suy nghĩ nhiều, những người ở đây không cực đoan như ngày trước. Bà chủ ở đây cũng rộng lượng phóng khoáng, Nhàn thật sự may mắn khi không bị đuổi đi mà còn được bà chủ quan tâm đến mẹ con cô. Xem ra là con cô còn chưa chào đời đã mang lại rất nhiều may mắn cho cô rồi, khi mà ai ai cũng quý mẹ con cô hết chứ không hề kì thị, ghét bỏ. Ở xưởng dệt thì luôn yêu quý cô giao cho cô ít việc lại. Còn bà chủ cho nhà đang tìm cách giúp đỡ cô, Nhàn thật sự thấy vui lắm. Cứ như vậy mà Nhàn sinh sống tại ngôi làng dệt vải đến ngày cô sinh con một cách yên ổn, bình an. Cái hôm mà Nhàn chuyện dạ sinh con, một thân một mình cô đã cố gắng đến nhà của bà đỡ đẻ mà không cần đến sự giúp đỡ của ai hết. Thật may mắn một điều là giữa đường Nhàn không đẻ rơi hay xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn. Càng may mắn hơn khi Nhàn có cơ địa dễ sinh, cô chuyển dạ trong khoảng thời gian rất ngắn là đã sinh ra được một bé trai kháu khỉnh đáng yêu, nặng hơn ba cân. Nhàn sau khi sinh con ra rồi, tận mắt chứng kiến con trai mình khỏe mạnh, bình an, lòng cô mới nhẹ nhõm. Vậy là bao nhọc nhằn, bao vất vả của cô đến nay đã được đền đáp. Chỉ cần hiện tại và sau này con cô được mạnh khỏe, bình an, không bao giờ gặp phải chuyện không may, Nhàn tình nguyện dùng tất cả những gì cô có được để đổi lấy sự an yên, suôn sẻ cho con. Khi Nhàn sinh con vừa tròn tháng, trộm vía con cô khỏe mạnh, bú khỏe, cộng thêm việc cô có dòng sữa mát và đủ nhiều để nuôi con nên thằng bé ngày càng mập mạp dễ thương, ai ai nhìn thấy cũng đều có thiện cảm, chỉ muốn cưng nựng ẵm bồng. Nhàn thấy con mình dễ chịu, không bao giờ quấy khóc, chỉ có bú no và đi ngủ, và khi cô nhận thấy sức khỏe mình đã ổn định sau sinh, cô liền đến xưởng dệt làm việc lại chứ không ở nhà thêm nữa. Mọi người khi nhìn thấy Nhàn vừa mới sinh xong đã đi làm liền quan tâm cô, hỏi sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mà lại mang con theo cùng đi làm sớm như vậy. Nhàn có trả lời qua loa với mọi người là cô muốn đi làm sớm vì cô ở nhà thấy nhàm chán. Trong khi nguyên nhân thực sự chỉ có mình Nhàn biết. Và từ lúc Nhàn mang con theo đi làm, con cô tự dưng trở thành “con rể tương lai” của rất nhiều người bởi bộ đáng yêu của thằng bé. Thằng bé con của Nhàn tuy là con trai nhưng có một mái tóc dày và đen, một đôi mắt hai mí, một cái sóng mũi cao và thẳng, cùng một đôi môi chúm chím. Nét đẹp này của thằng bé, tất cả đều được thừa hưởng từ cậu ba, bởi vì cậu ba cũng rất đẹp. Từng đường nét trên gương mặt cậu ba như đã dành phần đẹp nhất của mấy chị em trong nhà cậu. Đôi lúc Nhàn nhìn con mà không tự chủ được, nhớ đến người trong lòng rất nhiều. Nhàn không biết là bây giờ cậu ba có đang ổn không nữa. Liệu cậu đã đọc được bức thư cô để lại cho cậu chưa? Cậu có từng đi tìm cô không? Hay cùng gia đình của mình có đang hạnh phúc như lời cô từng chúc hay không? Càng không biết được rằng nếu có một ngày cậu ba biết mình có một đứa con trai với cô, cảm nhận của cậu sẽ như thế nào?… Rất nhiều, rất nhiều những câu hỏi được đặt ra trong những lúc Nhàn suy nghĩ vẩn vơ đến cậu ba. Nghĩ tới cậu ba rất nhiều, cũng có nhiều lúc nhớ cậu đến da diết, nhưng Nhàn không có ý định sẽ bế con về tìm cậu. Cô có dự định là đợi cho đến lúc con mình khôn lớn, khi thằng bé đã có thể tự mình suy nghĩ rồi quyết định những chuyện của bản thân, cô mới cho con biết cha của thằng bé là ai, cùng lúc đó cô sẽ để thằng bé tự quyết định là có nhận lại cha mình hay không. Vì cậu ba không có lỗi với con, mà con cô cũng được quyền được biết cha mình là ai. Mặc dù là Nhàn không đoán trước được tương lai, không biết là khi thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ thay đổi đến mức nào, nhưng cô vẫn kiên định với sự lựa chọn mình cho đến thời điểm hiện tại. Đó là cô sẽ cùng con sống một đời an ổn ở nơi đây. Thật sự là cuộc sống của hai mẹ con cô mấy tháng qua rất ổn, ổn đến mức cô chưa cần dùng tới số tiền mình đã mang đi dù chỉ một đồng. Nếu cô sớm biết mình sẽ không cần tới số tiền đó, cô sẽ không lấy nó đi mà để lại cho cậu ba. Tuy số tiền đó là của cả hai kiếm được suốt hai năm qua, nhưng công tình của cậu ba trong đó có nhiều hơn, bởi vì mọi việc lớn nhỏ trong nhà của ngày đó cậu đều làm hết, không để cho Nhàn cực khổ một phút giây nào. Vậy nên ngày trước khi Nhàn mang tiền đi hết như vậy, bây giờ ngẫm lại cô thấy rất có lỗi với cậu ba. Nhưng cũng không phải là không có cơ hội trả lại nữa, Nhàn tin chắc rằng sau này sẽ có một ngày nào đó trong tương lai cô và cậu ba gặp lại nhau với một tư cách khác, chừng đó Nhàn sẽ trả lại tiền cho cậu ba và khi đó hai người mới thật sự chấm dứt. Về phía cậu ba, cậu vẫn đi tìm Nhàn mỗi ngày, cậu đích thân đi tìm cô, khi cậu không tìm được thì cậu thuê người tìm, thuê người này không được thì cậu thuê người khác. Từ lúc Nhàn đi, cậu ba đã đi tìm nhàn trong vô vọng suốt một tháng trời ròng rã, đến khi cậu mệt nhoài, đến khi bị ông hội đồng đánh gãy chân cậu, cậu mới không tự mình đi tìm nữa. Nhưng cậu vẫn không bao giờ từ bỏ ý định tìm Nhàn, cậu vẫn thuê người tìm Nhàn mỗi ngày và vẫn đang chờ đợi cô chứ chưa từng có suy nghĩ nào khác. Lại nói về cuộc sống hôn nhân của cậu ba. Sau khi cậu ba làm đám cưới với tiểu thư Ngọc Nguyên xong, cậu mới hay biết mình đã bị mẹ gạt. Bà hội đồng không có bệnh tật gì cả, bà chỉ đang giả vờ bệnh nặng để cậu ba vì thấy có lỗi với bà mà đồng ý làm đám cưới với Ngọc Nguyên thôi. Sau khi đám cưới linh đình kia đã diễn ra xong, cả họ hàng hai bên đều chứng kiến cảnh cậu ba và Ngọc Nguyên trở thành vợ chồng của nhau nên cậu không thể từ vợ ngay được, mà chỉ có thể chờ đợi đến lúc thích hợp thôi. Lúc biết mình bị mẹ lừa gạt một cách nhẫn tâm như vậy, cậu ba thật sự chết lặng không thể nói gì được nữa. Sao mẹ cậu lại quá nhẫn tâm khi chia cắt cậu ba và Nhàn bằng tất cả mọi thủ đoạn như vậy, đến việc hi sinh sức khỏe của mình để nói dối bà ấy cũng không tiếc. Chỉ là trong lòng cậu chứa có mỗi Nhàn, không thể tiếp nhận được ai khác, nay cậu còn không biết cô đã đi đi về đâu nên rất lo lắng, chỉ muốn mình nhanh nhanh tìm ra Nhàn, nói rõ ràng mọi chuyện với cô rồi mong cô hãy quay trở về bên cậu, cùng cậu thực hiện tiếp những điều còn dang dở của hai người. Cậu ba tìm Nhàn trong tình trạng không có bất cứ thông tin nào của cô suốt một tháng liền, cậu cứ đi tìm mãi trong vô vọng, tuy vô vọng nhưng vẫn cố chấp tìm. Cậu bỏ bê việc nhà, bỏ bê sức khỏe, bỏ bê gia đình, bỏ bê Ngọc Nguyên không đoái hoài tới. Bà hội đồng tức giận là một chuyện, nhưng đến mức khiến ông hội đồng không chịu được nữa, ông đã đánh gãy chân trái của cậu ba để cậu không đi tìm Nhàn nữa. Suốt một tháng trời phải nằm một chỗ ở nhà trị chân không thể đi đâu được, cậu ba vẫn thuê người đi tìm Nhàn chứ không phải cậu bỏ qua. Ấy vậy mà nửa năm đã trôi qua, chân của cậu ba cũng đã lành lặn lại như thường, cậu vẫn không tìm ra được tung tích của Nhàn. Với cậu, cô như đã biến mất giữa thế gian rộng lớn này. Bây giờ, cậu ba vẫn muốn tìm Nhàn, nhưng không còn mãnh liệt như ngày trước nữa. Không phải là vì cậu ba đã thay lòng hay thay đổi, mà vì cậu ba còn có nhiều việc cần phải lo nghĩ tới. Cậu ba phải lo việc nhà, lo đỡ dần cho cha mẹ tất cả những công việc vì dù sao ông bà hội đồng cũng đã có tuổi… và lo tìm cách để thuyết phục cha mẹ cho mình thôi vợ. Sau nửa năm cậu ba cùng tiểu thư Ngọc Nguyên làm vợ chồng trên danh nghĩa, hai người vẫn chỉ là hai người dưng chứ không hơn. Cậu ba chỉ yêu Nhàn, không yêu Ngọc Nguyên nên cậu luôn giữ khoảng cách, không muốn trở nên thân thiết với cô ấy hơn. Nhưng Ngọc Nguyên thì khác, ban đầu cô ấy chỉ có cảm tình với cậu ba khi cậu là một người vừa đẹp trai vừa chung thủy, cô còn sẵn lòng giúp cậu để cậu làm tốt bổn phận của một người con trai trưởng. Nhưng sau đã khi trải qua nửa năm sống chung một mái nhà với cậu ba, tình cảm cô dành cho cậu đã vượt qua ngưỡng cảm mến. Ngọc Nguyên đã mang lòng yêu thương cái người mà trong tim họ không có chỗ cho cô chen vào. Yêu cái người mà lúc nào cũng lạnh lùng với cô nhưng trong cơn say lại tha thiết gọi một cái tên của người phụ nữ khác với hai hàng nước mắt chảy dài. Những lần cậu ba say sỉn, cậu ba thường rơi nước mắt và hỏi ngước lên trời cao hỏi rằng: -Nhàn, em đang ở đâu? -Nhàn, em về bên anh có được không? Tận mắt chứng kiếm hết tất cả những chuyện đó, đáng lí ra Ngọc Nguyên nên chết tâm với cậu ba mới phải. Nhưng không hiểu sao cô ngày càng có cảm giác yêu thương cậu ba mảnh liệt và muốn lau nước mắt cho cậu. Ngọc Nguyên muốn thay thế Nhàn lấp đầy những khoảng trống trong lòng cậu ba. Nhưng cậu ba thật sự yêu Nhàn nhiều lắm, cậu yêu cô nhiều đến mức bất chấp tất cả, mặc kệ đúng sai, cậu chỉ cần có cô mà thôi. Điều này chứng minh qua việc cậu ba chưa bao giờ nhìn nhằm Ngọc Nguyên thành Nhàn hay có ý định để Ngọc Nguyên thay chỗ của Nhàn trong tim cậu. Vậy nên cậu ba chưa bao giờ lại gần Ngọc Nguyên hay để Ngọc Nguyên có cơ hội đến gần cậu dù chỉ một bước. Cậu ba rất cố chấp, chỉ kiên định với Nhàn, cậu không ngại việc chờ đợi, cậu luôn cho rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu, thì đến một ngày nào đó cậu cũng sẽ tìm được Nhàn, mang cô trở về bên cậu cùng cậu xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]