Tịnh Tề gọi một chiếc xe khác, trở về nhà. Anh dùng sức chống nạng, đi từng bậc thang để lên lầu. Sau khi xuất viện, chân của anh vẫn không có cách nào khôi phục lại như trước kia, thường đau âm ỉ, nếu đi đường lâu hoặc lên cầu thang sẽ càng dễ đau hơn. Bác sĩ nói, nếu như tình huống khả quan, không đến một năm có thể hoàn toàn bình phục, nhưng để giống như trước mạnh mẽ nhảy nhót thì thật sự không có khả năng.
Tịnh Tề mất rất nhiều thời gian để lên được lầu bốn, vừa vào nhà, anh không kịp lau mồ hôi liền ngã lên giường. Chân bị thương, thân thể cũng theo đó mà kém đi rất nhiều, chỉ có bốn thang lầu ngắn ngủi đã khiến anh toàn thân mệt nhừ không chịu nỗi.
Tịnh Tề rất uể oải nhưng lại không muốn đi ngủ. Nằm một hồi, anh xoay người rời giường, bật máy tính lên bắt đầu làm việc. Tịnh Tề rất thích phương thức làm việc tại nhà này, mặc dù lượng công việc không ít nhưng thời gian lại rất thoải mái hơn nữa còn giảm bớt thời gian đi tới đi lui. Tịnh Tề rất nhanh tiến vào trang thái làm việc, giữa trưa Ninh Nhi gọi điện thoại đến, báo rằng cô đã đến Thượng Hải bình an. Tịnh Tề tùy tiện làm chút đồ ăn rồi trở lại máy tính. Mãi đến khi chạng vạng tối, mẹ Cảnh tan làm về nhà, anh mới giật mình phát hiện hóa ra mình đã ngồi trên máy tính ròng rã một ngày.
Mẹ Cảnh mở đèn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tịnh Tề, vội vàng kéo anh ra khỏi máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-anh/525234/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.