Cô đứng ở trước cửa thang máy, xoa xoa thái dương, anh tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô rồi kéo đi.
" Ngồi đây đi" - Vừa ấn cô xuống ghế sofa, anh vừa nói.
Tiếp theo đó rót một cốc nước cho cô. Tô Gia Hân nhận lấy, uống một chút rồi thở ra.
Ùng ục\~
Bụng người nào đó kêu lên, căn phòng không có tiếng động nên càng rõ hơn bao giờ hết, Tô Gia Hân cúi đầu, gương mặt đỏ bùng bừng:
" Ừm... từ khi tỉnh lại ... chưa ăn gì cả ... sau đó, đợi anh đến ... rồi đi đến đồn cảnh sát, tìm địa chỉ nhà ... ".
Vương Nhất Hạo đứng lên, cho tay vào túi quần rồi nhìn cô, cái lợi thế chiều cao và thêm cả anh đang từ phía trên nhìn xuống làm cho Tô Gia Hân nhỏ bé và yếu thế hơn rất nhiều.
" Ý cậu là vì tôi đến quá chậm nên mới hại cậu phải nhịn đói?".
" Tôi không có ..." - Âm thanh của cô nhỏ dần, đầu cũng cúi xuống thấp hơn, thấp đến nỗi anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
Vương Nhất Hạo hắng giọng rồi nói:
" Hết cách, ngồi đợi đi, tôi sẽ nhân từ tìm thử trong bếp còn gì sót lại hay không".
" Ừm ... vậy ... cảm ơn ...".
Anh nói xong, đi vào bếp, trên môi cong lên một nụ cười mà ngay cả anh cũng không hề nhận ra.
Phòng bếp chứ đầy nguyên liệu, vì Vương Nhất Hạo không có thói quen ăn đồ bên ngoài, anh định sẽ làm cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652502/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.