Từ lúc cô xin về sớm, anh làm việc trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, khi tan làm liền không nghĩ ngợi mà lái xe rời khỏi công ty, đúng là người của công việc.
Như bị thế lực tâm linh tháo túng, anh chạy đến căn hộ của cô rồi ngừng xe ở cách đó không xa, Vương Nhất Hạo hệt như một người câu cá kiên nhẫn đợi cô xuất hiện.
Nhưng thời gian trôi qua, mãi chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé khiến anh thổn thức.
Cô đang tránh mặt anh sao?
Đến khi đã chờ đợi trong vô vọng, cảnh tượng 9 năm trước, chàng trai đứng ở trước cổng công viên đợi mãi đến tối muộn hiện rõ trong tâm trí anh, Vương Nhất Hạo mới từ bỏ không tiếp tục đợi nữa.
Lúc anh đang buồn bã thì đậu xe vào gara thì liền thấy Tô Gia Hân, lúc đó anh còn nghĩ bản thân vì quá nhớ mong cho nên liền sinh ra ảo giác, đến khi thực sự phấn chấn liền biết được không phải đang nằm mơ.
Hoá ra ông trời vẫn chưa đối xử tệ với anh.
Tô Gia Hân lẳng lặng đứng yên một hồi, cô cười nhạt, sau đó liền xoay người định rời đi.
“ Đã đến đây sao không lên nhà”.
Giọng anh gấp gáp, như sợ nếu chậm chỉ một giây thôi thì cô sẽ đi mất.
Ánh mắt u ám của Tô Gia Hân loé lên một tia sáng, cô cúi đầu không nói gì.
Vương Nhất Hạo tiến đến một khoảng không gần cũng không xa, vừa vặn để quan sát cô, anh mấp máy môi định nói gì đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652405/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.