Nếu hộp cơm đó không phải do anh làm thì sao anh lại biết bên trong có gì?
Bị Tô Gia Hân nói trúng tim đen, anh mở miệng định nói gì đó, lời nói còn chưa bật ra khỏi miệng thì chàng trai đã im lặng, nét mặt anh trầm tư như đang suy nghĩ việc gì đó rồi lại nhẹ nhàng thừa nhận:
" Của tớ đấy, biết rồi thì ăn hết đi".
Anh bị gì vậy? Uống nhầm thuốc gì liên quan đến trí não ư?
Vương Nhất Hạo của ngày bình thường đâu có như thế này?
Tô Gia Hân cũng không hỏi gì nữa, ngồi dùng bữa sáng ngon lành, anh nhìn cô ăn, gương mặt có chút tự hào hất hất lên.
Từ dạo đó, bữa ăn của cô liền do anh lo, cũng chẳng biết anh mua cơm ở đâu, muốn ngon miệng có ngon miệng, muốn đẹp mắt có đẹp mắt, nhiều lúc cô không nỡ ăn, ngồi đó ngắm nghía mãi mới dám động đũa.
Hôm nay tan làm, anh chủ động đưa cô về nhà, Tô Gia Hân còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã nhận được ánh mắt sắc lẽm từ phía anh.
Cái con người này đúng là ngang ngược mà, chẳng thèm cho cô có quyền ý kiến.
Về đến trước cổng nhà, Tô Gia Hân xuống xe, đột nhiên cô nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
Trước đó cô giấu diếm việc nơi ở với anh, nhưng bây giờ lại để anh chở về nhà, vậy không phải những việc làm trước kia đều vô nghĩa hay sao?
Vương Nhất Hạo nhìn một lượt quanh nhà cô, đôi mắt đen láy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652390/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.