Thời điểm Thi Vinh lái xe đến cổng trường tiểu học, Quả Quả đang ở cùng với chủ nhiệm lớp, vô cùng buồn chán ngồi chồm hổm dưới đất chọc con kiến chơi. Trẻ con đều đáng yêu trời sinh, nhưng Quả Quả vốn sinh ra đã phấn điêu ngọc trác mà đứng giữa đám trẻ con như vậy, cho dù xung quanh tất cả đều là những đứa nhóc nhỏ bé đáng yêu, thì cậu bé vẫn là người nổi bật nhất. Vừa nghe thấy Thi Vinh gọi mình, ánh mắt cậu bé sáng lên, ôm cặp sách chạy đến, trước khi đi vẫn không quên chào tạm biệt cô giáo.
Cửa bên ghế phụ vừa mở ra, Quả Quả liền khinh xa thục lộ (quen thuộc) mà leo lên đùi Mạnh Nịnh, bám trên người Mạnh Nịnh không chịu xuống. Cậu bé là đứa trẻ rất thích làm nũng, nhưng Thi Vinh lại không thích nhất điều này, không liên quan đến chuyện làm người cha nghiêm khắc, hắn vẫn ghen tị với con trai có thể tuỳ ý làm nũng với Mạnh Nịnh. Ngày hôm nay tâm tình của hắn tốt không ngờ, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân Mạnh Nịnh đồng ý với hắn trở về thành phố Dung, cho nên thấy Quả Quả làm nũng cũng không quát cậu như thường ngày. Thừa dịp chờ đèn đỏ, Thi Vinh nhéo mặt trái táo của con trai một cái, báo tin tốt cho cậu biết: “Chờ mấy ngày nữa, ba dẫn con đi gặp ông ngoại, có được hay không?”
“Ông ngoại?” Quả Quả chớp chớp mắt to. “Chính là ông già tóc bạc trong hình kia sao?”
Mạnh Nịnh nghe thấy, trong lòng chua xót. Từ khi Quả Quả được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-co-chap-cuong-cua-anh/1877221/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.