Lâm Thanh mỉm cười cầm tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Chỉ cần có hai người thì sẽ không cô đơn nữa.”
Lúc này từ phía sau lưng của Lưu Uyển Linh, ông Cao Hiển Minh cũng lên tiếng: “Ai nói không có người quan tâm hai đứa. Ba vẫn còn nuôi mấy con thỏ của con đó. Mau lên xe về nhà họ Cao đi.”
Lưu Uyển Linh kinh ngạc quay lại nhìn ông Minh. Bà Minh lúc này cũng đứng kế bên cạnh cầm khăn choàng cổ quàng cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Dì lo cho Tinh Vân, cho con và cho Bảo Vy nữa. Đứa nào cũng thấy thương hết. Lo nhiều nên đã ngã bệnh. Bây giờ nhìn thấy các con khỏe mạnh quay về thì mới an tâm được.”
Lưu Uyển Linh nhìn chiếc khăn lông cừu quý giá choàng vào cổ mình rồi thêm một tấm áo khoác của trợ lý nhà họ Cao đặc lên vai mình thì liền nhẹ giọng xúc động nói hai tiếng “cám ơn”.
Bà Minh mỉm cười hiền từ nhìn cô rồi ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ nói: “Con gái ngoan, nếu nhà họ Cao không nhận con thì ta nhận con làm con gái nuôi. Để đến khi lấy chồng còn có người lớn đứng ra làm chủ hôn chứ.”
Quyết định đột ngột này của bà Minh khiến cho Lưu Uyển Linh sững người mất mấy giây còn ông Minh thì chưng hửng đứng nhìn vợ mình. Ông không nghĩ bà Kim Minh sẽ không tính toán gì chuyện trước đây với bà Fancy mà chịu nhận Lưu Uyển Linh làm con gái.
Lưu Uyển Linh sau khi trấn tĩnh tinh thần liền đưa mắt qua phía ông Minh để thăm dò thái độ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792847/chuong-210-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.