Amy mỉm cười mở hộp thuốc ra lấy tuýp kem thoa xoa vào chân mình, vừa thoa vừa nói: “Lâu ngày em không có vận động gân cốt nhiều như vậy cho nên thấy chân tay rã rời.”
Tinh vân mỉm cười nói: “Chị cũng vậy. Từ giờ phải chăm tập luyện hơn nữa.”
Amy gật đầu rồi mỉm cười nói: “Lần này có thể giúp được cho nhiều người như vậy công lớn thuộc về chị đó.”
Tinh Vân mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng may là Oda chịu đồng ý cho những người tị nạn đến khu làng bỏ hoang để ở tạm và cung cấp lương thực cho họ. Chứ bản thân chị cũng không làm được gì.”
Amy nghe xong liền nói: “Có vẻ như cái tên da đen ấy cũng không phải là người xấu. Vậy mà em từng nghĩ đến chuyện nếu hắn dám ép chị động phòng thì em sẽ một dao đâm chết hắn.”
Tinh Vân phì cười khi nhìn thấy bộ dáng giả vờ hung hăng của Amy. Đoạn, cô lại nói sang chuyện khác: “Hôm nay chị mới vừa biết thì ra Oda đã mời bác sĩ đến chữa thương cho Osaze.”
Amy nghe đến đây liền tròn mắt hỏi lại: “Thật sao?”
Tinh Vân khẽ gật đầu đáp: “Bà Doja vừa nói với chị như vậy.”
Amy gật gù tỏ vẻ hiểu ý của Tinh Vân rồi chậm rãi nói: “Xem ra hắn cũng không phải mất hết nhân tính ra tay giết chết em mình.”
Tinh Vân từ tốn nói thêm: “Ngày mai trước khi ra làng, chúng ta thử sang thăm Osaze xem tình hình của cậu ấy thế nào rồi.”
Amy liền gật đầu nói: “Phải đó, em cũng muốn biết chuyện của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792782/chuong-207-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.