Chương trước
Chương sau
Osaze cười cười nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Thực đơn của khách sạn năm sao làm gì có thể vì ai mà thay đổi được. Anh chỉ là quan tâm em thôi. Nhớ từng lời em nói, từng việc em làm, từng món em thích. Như vậy có phải là tương tư không?”
Đoàn Nam Phương nghe xong cúi đầu không đáp, nhẹ nhàng quay về bàn của mình trong khu vực riêng biệt. Lâm Cát Vũ đứng gần đó, nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh này, bất giaác có chút tự ti trong lòng. Anh và Đoàn Nam Phương mang tiếng quen nhau từ nhỏ nhưng anh trước nay chưa từng quan tâm đến món cô thích ăn hay việc cô bị dị ứng với món gì. Nếu xét ra anh quả thật thua xa Osaze về mức độ quan tâm và tình cảm dành cho Nam Phương. Có lẽ đó cũng là lý do mà Đoàn Nam Phương nhanh như vậy đã muốn kết hôn với anh ta. Còn hôn nhân của anh trong mắt cô cũng chỉ là miễn cưỡng và thiệt thòi. Nghĩ đến đây, Lâm Cát Vũ thấy lòng mình như bị ướt mưa, tê tái và mềm nhão đến đáng thương.
Anh cầm đĩa thức ăn bước vào khu vực phòng VIP và ngồi xuống đối diện Đoàn Nam Phương. Nhìn cô ăn ngon lành đĩa thức ăn mà Osaze đưa cho, anh liền khéo léo hỏi: “Những món này em ăn quen sao?”
Đoàn Nam Phương ăn ngon cho nên cảm thấy vui vẻ. Cô mỉm cười nói: “Phải đó, đều là món tôi thích.”
Osaze đứng bên ngoài khu vực buffee nhìn thấy Đoàn Nam Phương vui vẻ anh cũng thấy vui theo. Anh biết nhất thời cô sẽ không thể chấp nhận anh và anh cũng không muốn ép cô, chỉ mong làm điều gì đó cho cô vui vẻ. Ít nhất lúc này cô đã chịu xuất hiện trước mặt anh. Osaze mỉm cười quay người đi về phòng ăn của mình chứ không vào phòng ăn dành cho khách.
Lễ hội đền Abu diễn ra khá sớm, đa phần chỉ có đàn ông đi hội. Họ mặc trang phục truyền thống đẹp đẽ và leo lên đền để làm nghi thức tế thần. Phụ nữ độc thân hầu như không đi đến đây. Nếu có thì chỉ có những người phụ nữ được chồng dẫn đến hoặc khách du lịch như Đoàn Nam Phương mà thôi.
Dòng họ Mohamed và dòng họ Reda là hai gia tộc lớn, đây lại là năm đầu tiên Osaze và con gái của dòng họ Reda kết hôn cho nên hai người họ phải xuất hiện trong lễ tế thần để cúng tế và phân phát lương thực cho người dâng xung quanh vừa tạo phước vừa tạo tiếng tăm.
Lúc Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương leo được lên đến đền thì cũng là lúc nhìn thấy gia đình của Osaze đang phát lương thực và tiền bạc cho mọi người. Số người xếp hàng chờ nhận tiền còn đông hơn số người xếp haàng để được vào đền.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Cát Vũ liền lên tiếng: “Xem ra tiền còn thực tế hơn tín ngưỡng.”
Đoàn Nam Phương liếc nhìn anh rồi nhẹ nhàng trả lời: “Thu nhập của người dân Ai Cập không thể so được với dân Mĩ nhưng thu nhập của Osaze thì cũng ngang ngửa với Lâm tổng anh đó.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền phì cười hỏi lại: “Hay anh cũng mang tiền ra phát chẩn để em được nở mặt như vợ người ta nha.”
Đoàn Nam Phương bĩu môi nói: “Người ngoại quốc như anh mà phát thì chưa chắc người ta lấy vì người ta chỉ tin vào ông chủ lớn thuộc dòng họ Mohamed mà thôi.”
“Kinh nhỉ!” - Lâm Cát Vũ liền cảm thán.
“Tiếng tăm và uy tín lâu đời mới là cái đáng giá.” - Đoàn Nam Phương bồi theo.
Lâm Cát Vũ gật gù tỏ vẻ hiểu rồi nói thêm: “Nhìn xa thì thấy anh râu kia và vợ thật hòa thuận, không biết bên trong thì thế nào?”
Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang mặc áo choàng dài đẹp đé và che kín mặt bên cạnh Osaze rồi quay sang nói với Lâm Cát Vũ: “Anh giở mặt cô ta ra thì sẽ biết bên trong thế nào?”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền nhúng vai cười cười đáp lại: “Anh thích lột thứ khác hơn cái mạng che mặt đó.”
“Thứ gì?” - Đoàn Nam Phương hỏi lẹ.
“Quần áo chứ còn gì?” - Lâm Cát Vũ vừa đáp vừa cười rất gian manh.
“Sắc lang.” - Đoàn Nam Phương phán gọn.
“Anh đang thiếu sắc, em cho anh thì anh sẽ không nghĩ đến vợ người khác nữa.” - Lâm Cát Vũ nhanh miệng nói ra.
Đoàn Nam Phương lườm anh rồi mắng nhẹ một câu: “Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, đúng là hết thuốc chữa.”
Lâm Cát Vũ liền nói thêm: “Lấy lòng so lòng, đàn ông nào cũng háo sắc. Thể loại nhòm ngó vợ người khác chính la do thiếu ăn lâu ngày. Nam Phương, em phải đề phòng “sắc lang” mặt râu kia.”
Đến nước này thì Đoàn Nam Phương cũng hết nói nổi anh. Cô nhìn anh rồi lắc đầu chậc lưỡi nói: “Thím Vũ, anh bớt lải nhải được không? Lo xếp hàng đi vào thăm đền đi.”
Bị gọi là “thím”. Lâm Cát Vũ liền bí xị nói: “Đùa chút thôi, làm gì mà em giận dỗi.”
Đoàn Nam Phương không thèm nhìn anh cũng không thèm nhắc đến chuyện của Osaze, cô đưa tay chỉ lên cái đền trước mặt, nhẹ giọng nói: “Anh đi thăm đền ở đây thì phải quan tâm đến kiến trúc đặc biệt của cái đền và văn hóa thờ thần của họ chứ không phải quan tâm chuyện vợ chồng nhà người ta.”
- --

ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.