Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn ra khu vườn xanh um của khu resort. Hai hàng nước mắt thi nhau đổ xuống. Trời xuôi đất khiến Lâm Cát Vũ lại thuê khách sạn ở đây, đáng nói hơn là Osaze vẫn mang nặng tình cảm trong lòng. Đoàn Nam Phương không biết đó là do anh si tình hay do anh không cam tâm. Cô chỉ biết hiện tại cô rất buồn, rất buồn. Buồn đến mức như đứa trẻ mà khóc rống lên, quơ tay gạt phăng đồ đạc trên bàn văng xuống sàn tung tóe.
Lâm Cát Vũ đứng trong phòng, sững người nhìn Đoàn Nam Phương tức giận, buồn bã và khóc lóc... vì một người đàn ông khác. Chân anh không nhấc nổi, tay cũng như hóa đá, miệng không nói nên lời còn lòng thì buồn tênh tự hỏi: “Lúc mình từ hôn, cô ấy có đến mức như vậy không?”
“Khi gặp lại mình, cô ấy vẫn điềm nhiên như mặt hồ không gợn sóng thì sao khi gặp hắn cô ấy lại kích động đến thế này?”
“Rốt cuộc cô ấy yêu hắn bao nhiêu? Có phải rất nhiều không?”
“Còn mình thì sao? Cô ấy có chút nào nghĩ đến hay vấn vương mình hay không?”
Lâm Cát Vũ thắt tim khi nghĩ về những câu hỏi không có lời đáp hoặc không dám đối diện với lời đáp, chỉ vì anh sợ phải đối diện với chuyện Đoàn Nam Phương không còn thích anh như cái tuổi mười bảy nữa.
Nếu không vì di nguyện của mẹ cô trước lúc lâm chung thì cô vốn chẳng bao giờ để ý đến anh chứ đừng nói là kết hôn cùng anh. Hóa ra, Đoàn Nam Phương không phải giận dỗi chuyện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792634/chuong-193-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.