Chương trước
Chương sau
Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn ra khu vườn xanh um của khu resort. Hai hàng nước mắt thi nhau đổ xuống. Trời xuôi đất khiến Lâm Cát Vũ lại thuê khách sạn ở đây, đáng nói hơn là Osaze vẫn mang nặng tình cảm trong lòng. Đoàn Nam Phương không biết đó là do anh si tình hay do anh không cam tâm. Cô chỉ biết hiện tại cô rất buồn, rất buồn. Buồn đến mức như đứa trẻ mà khóc rống lên, quơ tay gạt phăng đồ đạc trên bàn văng xuống sàn tung tóe.
Lâm Cát Vũ đứng trong phòng, sững người nhìn Đoàn Nam Phương tức giận, buồn bã và khóc lóc... vì một người đàn ông khác. Chân anh không nhấc nổi, tay cũng như hóa đá, miệng không nói nên lời còn lòng thì buồn tênh tự hỏi: “Lúc mình từ hôn, cô ấy có đến mức như vậy không?”
“Khi gặp lại mình, cô ấy vẫn điềm nhiên như mặt hồ không gợn sóng thì sao khi gặp hắn cô ấy lại kích động đến thế này?”
“Rốt cuộc cô ấy yêu hắn bao nhiêu? Có phải rất nhiều không?”
“Còn mình thì sao? Cô ấy có chút nào nghĩ đến hay vấn vương mình hay không?”
Lâm Cát Vũ thắt tim khi nghĩ về những câu hỏi không có lời đáp hoặc không dám đối diện với lời đáp, chỉ vì anh sợ phải đối diện với chuyện Đoàn Nam Phương không còn thích anh như cái tuổi mười bảy nữa.
Nếu không vì di nguyện của mẹ cô trước lúc lâm chung thì cô vốn chẳng bao giờ để ý đến anh chứ đừng nói là kết hôn cùng anh. Hóa ra, Đoàn Nam Phương không phải giận dỗi chuyện trước đây anh từ hôn cũng không phải hiểu lầm gì anh mà bỏ đi, chỉ đơn giản là cô không còn thích anh.
Nghĩ đến sự thật này, tim Lâm Cát Vũ nhói đau từng hồi. Anh có cảm giác bẽ bàng trong lòng và dư thừa trong cuộc đời Nam Phương. Thầm lặng suy nghĩ, lẳng lặng quay đi. Anh không chịu nổi cảnh vợ mình khóc vì người đàn ông khác, đó không phải là cảm giác mất mát như lúc Amy rời khỏi anh mà là cảm giác thất bại của một người đàn ông.
Lâm Cát Vũ chưa từng gặp qua cảm giác này cho nên anh rất bối rối và không biết phải làm sao để vượt qua. Ngã lưng xuôống giường, gác tay lên trán và tự hỏi bản thân: “Rốt cuộc tình yêu là cái gì mà vừa ngọt vừa đắng lại vừa cay vừa chát?”
Lâm Cát Vũ mệt mỏi nhắm mắt ngủ cho đến khi anh thức dậy thì phát hiện Đoàn Nam Phương đang nằm cạnh mình. Hơi thở bình ổn và đều đều của cô khiến anh có caảm giác yên tâm. Anh khẽ nghiêng người nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của cô, không nhịn nổi liền cúi xuống hôn lên đôi má mềm mại ấy.
“Bốp!” - Một cái tát bất ngờ lên gương mặt nam tính của người đàn ông khiến hắn giật mình.
“Em nhẹ tay một chút không được sao? Đánh thẳng tay như vậy?” - Lâm Cát Vũ vừa làu bàu vừa vuốt một bên má ửng đỏ của mình.
Đoàn Nam Phương vươn vai ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Đáng đời cho cái tội dê sòm. Muốn chiếm lợi của tôi sao?”
“Bé Phương, em nói chuyện dễ nghe chút đi. Hôn em một cái em gọi là chiếm lợi vậy tối qua ai làm ấm giường cho em?” - Lâm Cát Vũ bắt đầu lên giọng kể công.
Đoàn Nam Phương bĩu môi đối đáp: “Do anh không chịu đặt hai phòng. Bổn tiểu thư không quen ngủ sofa. Hay tối nay anh ra sofa ngủ đi.”
Lâm Cát Vũ thấy cô có sức lên mặt đối đáp thì cũng mừng thầm vì ít nhất cô đã không còn buồn bã như đêm hôm trước nữa.
Sau một lúc đối đáp không ngừng thì hai người cũng đã bước ra được khỏi phòng và xuống sảnh ăn sáng. Một lần nữa hai người họ lại gặp Osaze.
“Chào buổi sáng, Phương!” - Osaze mỉm cười chào cô.
Đoàn Nam Phương lịch sự nói lại: “Chào buổi sáng, Osaze!”
“Đêm qua em ngủ ngon không?” - Osaze quan tâm hỏi.
Đoàn Nam Phương mỉm cười chưa kịp lên tiếng thì Lâm Cát Vũ liền nói thay: “Đương nhiên là rất ngon rồi. Cái giường của khách sạn này nhúng thật sự rất êm.”
Nói xong anh kéo giãn cơ miệng thật căng ném nụ cười về phía Osaze rồi nhìn về phía Đoàn Nam Phương. Cô liếc anh một cái rôi khẽ lầm bầ`m một câu tiếng Việt: “Diễn lố quá! Nhúng cái gì mà rất êm?”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền phì cười nói vào tai cô: “Có tò mò hay không? Anh sẽ cho em biết ngay.”
Đoàn Nam Phương trừng mắt đáp gọn: “Thôi khỏi cần.”
Trong lúc lấy bữa sáng từ quầy buffee, nhìn thấy Đoàn Nam Phương múc một ít sốt truyền thống của người Ai Cập từ khay thức ăn thì Osaze liền ngăn lại: “Em không ăn được món này đâu. Nó có hạt điều và đậu phộng đấy.”
Đoàn Nam Phương liền rũ vai xuống, nhăn mặt nói: “Vậy hả? Em không thấy.”
“Họ đã xay nhuyễn và trộn vào bên trong nước cốt thịt để làm sốt.” - Osaze ân cần giải thích.
Đoàn Nam Phương vốn dị ứng với các loại hạt cho nên cô không thể nếm món ăn này. Nhìn thấy cô bối rối, Osaze liền nói: “Đưa cho anh ăn.”
Nói xong, anh liền đưa lại chiếc đĩa trên tay mình cho cô rồi nhẹ nhàng nói: “Toàn là món em thích ăn đó.”
Nhìn qua, quả thật là anh lấy toàn những món cô ăn được. Đoàn Nam Phương ngẩng mặt nhìn anh rồi chậm rãi hỏi lại: “Không phải anh bẫy tôi đó chứ? Sao trùng hợp như vậy? Giống như một sự chuẩn bị trước.”
- --
Các nước có dân theo đạo Hồi được phép cưới 4 vợ nhé các tình yêu. Miễn sao đủ tiền mua cho mỗi bà 1 cái nhà và chu cấp suốt đời là được. Bởi vì ly hôn là chuyện không được chấp nhận trong tôn giáo của họ. Đặc biệt đối với phụ nữ thì khi ly hôn ra không thể lấy chồng mà còn mang tiếng xấu cho nên hết yêu thì cho chồng cưới thêm chứ không bỏ.
À, cái này là kinh nghiệm bản thân, lúc mình đi Dubai cũng ngạc nhiên lắm, ngoài đường ngoài chợ gì cũng toàn đàn ông không hà. Đàn bà mà ra đường phải che kín mặt trùm kín người, chứ cái kiểu mặt hở trên hở dưới như Hạc Giấy chỉ có VN chấp nhận thôi.:-D
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.