Chương trước
Chương sau
“Tôi muốn uống cà phê.” - Lập Thế Khang nói ra yêu cầu.
Mia khẽ lắc đầu nói: “Không được, anh đang bị thương, cần uống nước trái cây để bổ sung vitamin.”
Lập Thế Khang không phải không biết chuyện này nhưng mùi cà phê thơm lừng quả thật đang kích thích khướu giác của anh khiến anh thèm đến mức ăn không thấy ngon miệng nữa.
Mia thấy vậy liền nói: “Sau bữa sáng tôi sẽ đi siêu thị mua thêm ít thức ăn và đồ đạc. Anh muốn mua thêm gì hay ăn món gì thì nhớ nói cho tôi biết.”
“Xem xét tình hình bên ngoài và mang điện thoại của tôi tới đây.” - Lập Thế Khang ngắn gọn ra lệnh.
Mia khẽ gật đầu rồi cúi đầu ăn hết bữa sáng. Lúc Mia quay về lại căn biệt thự, nhìn quanh phòng khách và nhà bếp không thấy Lập Thế Khang, cô liền rút súng ra để bên mang tai rồi chầm chậm bước đi lên lầu. Cô đi một lượt khắp các phòng nhưng vẫn không thấy anh đâu. Đến khi Mia nhìn ra cửa sổ thì mới thấy anh đang nhắm mắt nằm nghỉ trên chiếc ghế tựa ngoài vườn. Từ trên cửa sổ nhìn xuống vườn, hình ảnh người đàn ông có gương mặt đẹp như tạc đang nhắm mắt điềm nhiên ngủ say khiến Mia không sao rời mắt được. Cô say mê ngắm nhìn anh ngủ, quên luôn cả thời gian đang trôi qua. Cô chỉ biết bản thân mình không dứt tầm mắt ra được khỏi người đàn ông đó.
Lập Thế Khang chợp mắt được một lúc thì thức dậy đi vào nhà ăn trưa cùng Mia. Cô theo lời dặn của Lập Thế Khang đem hết sự việc hôm nay cô biết thông báo lại và cẩn thận đặt lại điện thoại trên bàn cho anh. Lập Thế Khang cầm điện thoại, bấm mở mật mã rồi nhanh tay lướt qua mục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Vài cái tin thông báo của thư ký về việc cảnh sát và thanh tra đến kiểm tra hồ sơ công vụ của tập đoàn. Vài cái tin về các sự vụ trong hắc đạo được mã hóa mà chỉ có anh và người của anh đọc hiểu.
“Hôm nay tôi theo lệnh của anh đi một vòng qua bến cảng Long Beach, thấy cảnh sát đã giăng dây và phong tỏa khu vực đó. Phía bên Mata cũng bị thương không ít. Tôi không biết ông trùm của Mata có bị bắt hay không nhưng lúc lái xe ngang qua tập đoàn thì thấy có rất nhiều xe cảnh sát đỗ quanh đó.” - Mia từ tốn tương thuật lại tất cả sự việc, không một lời che giấu.
Lập Thế Khang vẫn hướng mắt về phía màn hình, chăm chú đọc tin. Anh vừa ăn vừa nhắn tin xử lý công việc ở tập đoàn và căn dặn thuộc hạ dọn dẹp sạch sẽ vụ việc tối qua ở bến cảng. Danh sách các quan chức cấp cao được gửi đi ngay sau đó để trợ lý của anh biết đường mà sắp xếp trong lúc anh đang dưỡng thương.
Đúng như lời hẹn, tối hôm đó Lập Thế Khang vẫn như cũ gọi cho Dorothy. Anh không nói với Dorothy chuyện mình bị thương vì một phần sợ tin tức lọt ra bên ngoài, một phần vì sợ cô lo lắng. Họ vẫn nói chuyện với nhau bình thường như mọi hôm.
Chỉ có điều khi Dorothy hỏi: “Sao tối nay không đến ăn tối cùng em?”
Thì Lập Thế Khang chỉ qua loa mà đáp: “Tối nay anh phải đi công tác. Có thể sang tháng mới quay về Los Angeles. Em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về, có biết không?”
Dorothy gật gật đầu rồi hỏi thêm: “Mình chuyển qua chế độ gọi hình ảnh có được không?”
Lập Thế Khang liền cắt lời cô: “Không được.”
Dorothy hụt hẫng hỏi lại: “Vì sao?”
Lập Thế Khang không trả lời, chỉ nói tránh qua chuyện khác: “Anh muốn ngủ rồi, em cũng ngủ sớm đi.”
Gương mặt Dorothy hơi xị xuống nhưng cô vẫn “ừ” nhẹ một tiếng rồi chào tạm biệt anh. Cô biết, anh là người có nhiều bí mật và không phải chuyện gì cũng có thể nói với cô nhưng mà những chuyện anh không muốn nói thì càng khiến cô cảm thấy lo lắng và bất an.
...
Vài ngày sau, Dorothy ghé thăm Tinh Vân. Mang tiếng là đi thăm hỏi quá trình trị liệu của Tinh Vân nhưng cuối cùng lại thành Tinh Vân nghe Dorothy trút bầu tâm sự.
Dorothy ngồi chống cằm, ôm gối, chán nản than thở với Tinh Vân: “Vì sao đàn ông lại khó hiểu như vậy?”
Tinh Vân đang uống trà cũng phải khựng lại trước câu hỏi chung chung của Dorothy: “Lập Thế Khang lại không thèm đoái hoài đến em nữa a?”
Chuyện lần trước Dorothy bị Lập Thế Khang cho ăn bơ nhạt được Lưu Uyển Linh tường thuật không thiếu một chi tiết cho Tinh Vân nghe. Lần này, Tinh Vân buộc miệng nhắc lại điều này khiến Dorothy kinh ngạc hỏi lại: “Chị Tinh vân, sao chuyện gì chị cũng biết vậy?”
Tinh Vân cười cười, nhẹ giọng nói: “Chị đang trong giai đoạn dưỡng bệnh nên hay đi hóng hớt chuyện của bạn bè đó mà.”
Dorothy liền chán nản thở dài nói: “Chuyện em bị bạn trai lạnh nhạt chị cũng biết. Nói ra càng thêm xấu hổ. Mang tiếng có bạn trai nhưng chuyện gì của anh ấy em cũng đều không biết, anh ấy nghĩ gì em cũng không nắm bắt được. Chị Tinh Vân, có phải em vô dụng lắm không?”
Tinh Vân nghe Dorothy than thở thì liền lắc đầu nói: “Những người làm ăn như Lập tổng không phải một hai lời mà có thể để em biết hết về anh ấy được. Cũng như anh Phong chồng của chị cũng vậy. Lúc tụi chị mới ở bên nhau hầu như chẳng bao giờ có tiếng nói chung. Anh ấy chuyện gì cũng giấu chị, còn chị chuyện gì cũng muốn biết. Điều chị muốn biết nhất đó là anh ấy có yêu chị hay không?”
“Đúng, đúng, đúng.” - Dorothy gật đầu như giã tỏi, tán thành ý của Tinh Vân.
Đoạn, cô lại nói thêm: “Theo chị anh ấy có yêu em hay không?”
Tinh Vân nghe xong liền mỉm cười hỏi lại: “Vậy theo em, Lập tổng có yêu em hay không?”
Dorothy ngần ngại không dám khẳng định cũng không dám phủ nhận. Đối với chuyện tình cảm với Lập Thế Khang, cô thực sự rất băn khoăn.
“Lúc anh ấy ở cạnh em thì em cảm thấy anh ấy rất yêu em và chỉ có mình em nhưng khi anh ấy không đến gặp em thì em lại thấy anh ấy không quan tâm em cũng không dám chắc anh ấy có yêu em hay không?” - Dorothy buồn bã bày tỏ.
Tinh Vân nghe xong thì điềm tĩnh hỏi lại: “Vậy nếu có một người đàn ông khác quan tâm em, kề cận em thì em có từ bỏ Lập tổng hay không?”
Dorothy nghe xong liền lắc đầu nói: “Không có, em sẽ không bỏ anh Khang. Em yêu anh ấy. Thực sự rất yêu anh ấy. Em còn muốn kết hôn và có con với anh ấy. Dù thế nào cũng không từ bỏ.”
Tinh Vân thấy Dorothy phản ứng mạnh và nói ra một tràng tuyên ngôn tình yêu thì liền gật gật đầu nói: “À, thì ra là vậy. Chị đã hiểu rồi.”
Dorothy ngây người hỏi lại: “Chị đã hiểu chuyện gì?”
Tinh Vân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chị hiểu là em cũng giống với chị năm xưa. Luôn ngờ vực tình cảm của người ta dành cho mình, luôn cảm thấy chông chênh trong tình cảm nhưng vẫn không cách nào mở lòng tiếp nhận một người khác.”
Dorothy nghe đến đây thì dường như đã hiểu được phần nào bản thân mình. Cô mỉm cười nói cám ơn Tinh Vân vì đã giúp cô nhìn được điều mình mong muốn. Nếu đã gọi là yêu thì làm sao có thể thiếu được sự cố chấp của bản thân.
- --
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm like thật nhiệt tình để lấy chương mới nhé cả nhà ơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.