Chương trước
Chương sau
“Lái xe ra căn nhà ở ngoại ô của tôi.” - Nói xong, Lập Thế Khang lấy điện thoại ra bấm tìm địa chỉ nhà đưa cho Mia xem.
Lúc này, anh mới phát hiện có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ của Dorothy. Vì cuộc giao dịch hôm nay mà anh phải tắt chuông điện thoại cho nên không biết Dorothy gọi cho mình nhiều đến như vậy. Anh nhíu mày không hiểu vì sao giờ này Dorothy vẫn chưa ngủ.
Anh chuyển điện thoại sang tay trái, khó khăn bấm gọi lại cho Dorothy. Nhận được điện thoại, Dorothy đang khóc bỗng như sống lại. Cô lập tức nghe máy, khẩn trương nói: “Alô, Thế Khang, anh không sao chứ? Em gọi cho anh liên tục mà không được.”
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ lồng ngực của Lập Thế Khang, Mia ngồi bên ghế lái chốc chốc lại quay mặt sang nhìn anh. Nghe giọng điệu sướt mướt dồn dập của Dorothy, Lập Thế Khang dù môi xanh mặt tái vẫn cố giữ giọng bình tĩnh nói với cô: “Dorothy, anh không sao. Anh vừa đi giao dịch xong với khách hàng. Em hãy ngủ đi. Ngày mai anh sẽ tìm em.”
Đầu dây bên kia, Dorothy thở phào nhẹ nhõm, dạ vâng ngọt ngào rồi dịu giọng kể cho anh nghe giấc mơ của mình: “Thế Khang, em rất sợ. Trong mơ em nhìn thấy có rất nhiều người ngã xuống, máu của họ chảy thành dòng nhuộm đỏ khắp nơi. Em còn nhìn thấy anh bị thương. Thế Khang, anh thật không sao chứ?”
“Không... anh không sao.”
“Không phải anh vẫn đang nói chuyện với em đây sao?” - Lập Thế Khang nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại, cố giữ cho thanh sắc không biến đổi để bạn gái được an tâm.
Dorothy nhẹ lòng, mỉm cười lau khô nước mắt rồi căn dặn: “Anh nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta gặp nhau.”
Đầu dây bên kia, Lập Thế Khang chưa kịp trả lời cô thì đã ngất đi vì mệt mỏi. Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống gầm xe từ lúc nào. Mia nhìn thấy liền xót xa. Cô đạp mạnh ga, phi nhanh về địa chỉ mà Lập Thế Khang đưa cho.
...
Căn biệt thự nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại, xa siêu thị và đường lớn là nơi lý tưởng để lẩn trốn. Căn nhà này là tài sản của riêng Lập Thế Khang, không ai biết được. Ngoại trừ người giúp việc mỗi tuần một lần đến dọn dẹp thì Mia là người đầu tiên được đến đây.
Cô dừng xe trước cửa nhà, cẩn thận dìu anh bước xuống xe và đi vào bên trong. Vết thương trên ngực phải của Lập Thế Khang ngày càng chảy nhiều máu. Anh mơ màng đưa ngón tay vào ổ khóa để mở cổng rồi ngất lịm đi trong vòng tay của Mia.
Cũng như nhiều sát thủ khác được tập huấn chuyên nghiệp, phía chân của Mia lúc nào cũng trang bị sẵn một bộ dao phẫu thuật và kim may chỉ dùng để vết thương. Mia đặt lập Thế Khang nằm xuống sofa trong phòng khách rồi tìm loạn khắp các nơi xem có thứ gì dùng được hay không? Rất may trong nhà có sẵn bông băng và một ít thuốc hạ sốt. Giữa đêm khuya lại ở xa trung tâm thành phố như thế này, Mia không cách gì chạy đi mua thuốc tê hay kim tiêm. Chỉ còn cách đánh liều cho Lập Thế Khang ngậm chiếc khăn bông dày rồi bắt đầu dùng dao khoét phần thịt đang lở loét kia để lấy đầu đạn ra.
Lập Thế Khang bị đau liền mở mắt ra. Anh cắn chặt chiếc khăn bông trong miệng, cố nén đau để Mia lấy đầu đạn ra. Đến đoạn may vết thương thì Lập Thế Khang còn đau hơn nữa. Từng lớp thịt của anh được Mia cẩn thận may lại. Cứ một lớp được khâu lại là một lần Lập Thế Khang cắn răng đau đớn. Mồ hôi trên trán anh túa ra từng hồi nhiễu xuống cánh tay Mia.
“Cố gắng lên!” - Mia động viên anh.
Lập Thế Khang nhìn gương mặt chăm chú của cô rồi khẽ khép mắt đồng ý. Sau một hồi đau đớn quằn quại thì Mia cũng khâu xong vết thương ở ngực cho Lập Thế Khang. Cô gái mười tám tuổi người da trắng có màu mắt xám xanh trong vắt ngẩng mặt lên và vô tình chạm vào đáy mắt đen thăm thẳm của người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt của Mia nhìn sơ qua rất giống với màu mắt của Amy nhưng Lập Thế Khang không nhìn thấy nửa điểm quen thuộc trong đó cho nên anh liền quay mặt đi né tránh. Mia thấy Lập Thế Khang quay đi thì cũng sượng người. Không khí phút chốc nhuốm màu ngượng nghịu cho nên Mia đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“Chủ nhân, người nghỉ ngơi trước đi.”
Lập Thế Khang thờ hắt ra rồi nằm xuống sofa, nhắm mắt lại cố gắng ngủ một giấc cho lại sức. Lúc anh thức dậy thì trời đã hửng sáng. Mùi thức ăn trong gian bếp nhỏ thoang thoảng bay ra. Mia đang làm bữa sáng. Trứng chiên và bánh mì nướng giòn cùng với mùi café thơm lừng sộc vào mũi của Lập Thế Khang khiến anh tỉnh táo.
Biết Lập Thế Khang đã thức dậy, Mia liền mang khăn mặt và bàn chải đánh răng ra tận sofa cho anh. Thấy Mia mang dụng cụ vệ sinh cá nhân ra cho mình. Lập Thế Khang liền nói: “Tự tôi làm được.”
Anh cố đứng lên, chậm rãi đi vào phòng tắm. Mia thấy vậy cũng đi theo sau giúp đỡ anh. Bộ dáng hoàn toàn là một người chăm sóc nhiệt tình chu đáo.
Lúc Lập Thế Khang bước ra, cô còn cẩn thận dìu anh ngồi xuống ghế rồi tự tay cắt từng miếng trứng đưa đến miệng anh. Cốc nước táo đặt sẵn bên cạnh cũng được cô cầm đút đến tận miệng của Lập Thế Khang.
- --
Còn 40 likes nữa nhưng dù sao cũng cám ơn các tình yêu đã nhiệt tình ủng hộ nha. Theo số liệu thống kê trên app mà mình biết thì hiện tại có đến 500 bạn đọc bộ truyện đến chương này và lượt đọc là trên 10000/ngày. Ủa? Vậy thì tiếc gì 1 cái like dzạ?
Nhận được thông báo làm ơn nhảy vô đọc truyện và bấm dùm cái like để Hạc Giấy vui đi bà con.
Nếu các bạn yêu thích truyện của mình thì hãy tìm mình tại Page: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.
Chúc các bạn ngủ ngon nè.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.