“Alô, Thiên Vũ, Thiên Vũ...” - Hệ thống không kết nối được nữa. Tinh Vân thở dài tựa lưng vào bức tường đá phía sau. Cô chỉ mong Lâm Thiên Vũ nhanh chóng qua cơn thỏa mãn để cùng cô bàn cách cứu Đoàn Nam Phong.
“Cái tên ôn thần Lâm Thiên Vũ này, thấy gái là sáng mắt, quên luôn cả bạn bè.” - Tinh Vân vừa nghĩ vừa rủa thầm hắn.
Sau nó lại tự động viên mình: “Cũng may chồng mình không phải là người hôn phối với nữ vương kia. Nếu không, không biết cô có chịu nổi những cảnh tượng vừa diễn ra hay không?”
“Nhưng mà, hiện giờ Nam Phong của cô đang ở đâu?” - Tinh Vân nghĩ ngợi trong bất lực và nỗi lo cùng cực.
Đến lúc này, Tinh Vân mới cảm thấy dù sao cảm giác ghen tuông khi anh ở cạnh người phụ nữ khác cũng sẽ dễ nuốt hơn là âm dương cách biệt. Nghĩ đến đây, nàng lại ảo não, chán chường dựa vào vách đá bên ngoài hoàng cung lạnh lẽo cho đến khi cơn buồn ngủ tự động ập đến.
Bên trong cung điện, căn phòng của nữ vương chỉ còn ánh sáng mờ mờ. Cô sợ hãi kêu lên, xua tay lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng có qua đây! Làm ơn đi. Tôi không muốn.”. ngôn tình hoàn
Lâm Thiên Vũ tuy không hiểu cô cụ thể là nói cái gì nhưng nhìn qua thái độ của cô anh cũng hiểu cô đang xua đuổi anh.
“Tốt! Càng kích thích!” - Lâm Thiên Vũ nghĩ thầm, nhếch môi cười rất đểu.
“Muốn trốn khỏi tôi sao? Cô nằm mơ đi.”
“Đến đây nào, nữ vương của trẫm.”
Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792312/chuong-124-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.