Chương trước
Chương sau
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tám người lại ngồi xuống ăn chè. Bảo Vy vốn thích ăn bưởi cho nên phần nào của trái bưởi cô cũng đều tận diệt. Lâm Thiên Vũ vốn không thích ăn ngọt nhưng vì chè do Tinh Vân nấu nên anh cũng cầm muỗng khuấy khuấy. Sau đó anh liền nheo mắt nhìn chén chè hỏi: “Chè bưởi sao không nhìn thấy bưởi vậy em gái nhỏ? Chỉ có đậu xanh và cái gì đó trắng trắng. Có phải em đã quên bỏ bưởi vào hay không?”
Bảo Vy nghe xong cũng bận nhai nên không thèm trả lời tên nhà quê. Lưu Uyển Linh cũng nói theo: “Phải đó, sao không thấy bưởi vậy?”
Tinh Vân liền thành thật giải thích: “Không có múi bưởi vì múi bưởi lúc trưa Bảo Vy đã ăn hết. Tôi thấy còn dư nhiều vỏ bưởi không nỡ vứt đi nên liền đem đi nấu chè cho mọi người ăn.”
Đoàn Nam Phong nghe xong muốn phun ra ngụm nước đang uống. Anh nãy giờ cũng thắc mắc nhưng đang bận uống nước nên cũng chưa kịp hỏi đến chuyện này. Ưng Túc thì không thấy lạ vì theo đuổi Bảo Vy bao lâu anh thừa hiểu về món ăn nàng yêu thích của vợ cho nên so với hai kẻ lúa kia thì anh điềm tĩnh hơn để ngồi ăn.
“Em gái nhỏ, có phải không tính đến bất động sản và tài sản của hai tập đoàn Hoàng Thiên và Cao Thị thì trong tay em có trên dưới cả trăm tài khoản ngân hàng thẻ bạch kim phải không?” -Lâm Thiên Vũ bất ngờ chuyển đề tài từ chè bưởi sang tài sản khiến Lưu Uyển Linh nghe xong há hốc mồm trước độ giàu sang của bà chị này. Tuy cô qua lại và gặp gỡ nhiều con cái nhà giàu nhưng đến mức như Tinh Vân thì là lần đầu thấy qua.
Tinh Vân vừa ăn chè, vừa lơ đễnh đáp: “Hình như là vậy, em cũng ít khi quan tâm đến mấy cái đó. Vì chẳng bao giờ dùng đến cả. Đều là do ông ngoại và bà nội làm cho em. Rồi chuyển tiền vào, nói là cho em tiêu vặt.”
Lâm Thiên Vũ vạch đen đầy đầu, cô nàng giàu sang này ngố đến mức không biết mình đang giữ cái gì sao. Lâm Thiên Vũ mắt tròn mắt dẹp lắc đầu nói: “Em gái nhỏ, ông ngoại với bà nội em chỉ hận không thể đem vàng dát đầy người em thôi. Vậy mà em nỡ nào vỏ bưởi cũng tiếc rẻ không chịu vứt thùng rác lại đem ra nấu chè cho chúng tôi ăn.”
Bảo Vy thong thả bỏ vài viên đá vào chén chè, sau đó trộn trộn lên, mắt cô nhìn qua Lâm Thiên Vũ nói: “Anh ăn đi rồi hẳn phát biểu ý kiến. Đừng thấy thứ đồ này là bỏ đi. Trong vỏ bưởi có rất nhiều vitamin A, C, khoáng chất, men peroxydaz, amylaza, đường ramnoz... chữa được rất nhiều bệnh như hen, ho, tiêu đờm và còn có tác dụng làm đẹp da. Chưa kể, chè bưởi do Tinh Vân nấu là thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm. Mười hai tuổi cô ấy đã biết nấu món này. Công phu mười ba năm không thể xem thường. Chỉ thiếu điều mở quán bán chè thôi.”
Tinh Vân nghe Bảo Vy tâng bốc mình cao quá thì liền hắng giọng nhìn qua Bảo Vy đang thao thao bất tuyệt mà nhắc nhở: “Cậu ăn đi, nói nhiều làm gì. Anh ta không thích ăn thì chúng ta sẽ được ăn nhiều một chút.”
Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong nghe vậy tuy ngần ngại nhưng cũng ăn thử. Ăn xong mắt hai người tự nhiên sáng như đèn pha công suất cao, hướng về phía Tinh Vân. Nhưng cô không thèm nhìn họ mà chỉ chăm chú ăn. Bà Minh thấy vậy liền cười hỏi: “Thế nào?”
Đoàn Nam Phong quay sang nhìn bà, nhẹ giọng khen ngợi: “Thật sự rất ngon!”
Ông Minh liền nói: “Ta sống đến tuổi này mới có phúc ăn chè do con gái nấu. Sau này con có đi lấy chồng cũng phải thường xuyên về nhà nấu chè cho ba ăn đó.”
Lâm Thiên Vũ không nói gì, lúc anh ngẩng lên là liền tay hướng cái chén sạch trơn về phía Tinh Vân xin ăn rất gọn: “Một chén nữa.”
Tinh Vân phì cười trêu anh: “Đồ nên ở trong thùng rác tại sao lại nằm trong bao tử của Lâm đại thiếu gia vậy?”
Lâm Thiên Vũ dùng gương mặt van nài, nhướng nhướng đôi mày tỏ ý nài nỉ: “Em gái nhỏ, năn nỉ em, coi như anh hiểu biết nông cạn không thấy được món ngon. Em rộng lòng cho anh xin thêm chén nữa.”
Lúc Tinh Vân đứng lên cầm chén lấy thêm cho Lâm Thiên Vũ thì Đoàn Nam Phong cũng nói theo: “Anh nữa.”
Tinh Vân phì cười nhìn quanh bàn hỏi: “Còn ai nữa không?”
Bảo Vy cũng nhanh chóng vét xong chè trong chén để kịp nói: “Tớ nữa. Nhiều chút!”.
Tinh Vân liền lắc đầu nói: “Thôi để mình mang cái nồi ra đây cho nhanh.”
Đoàn Nam Phong nghe vậy liền đứng lên đi vào bếp giúp nàng mang nồi chè bưởi nặng trịch để trên bàn. Lưu Uyển Linh thấy vậy cũng động muỗng vào ăn thử, quả nhiên rất ngon. Cô không ngờ vỏ bưởi đắng nghét mà Tinh Vân lại có thể làm thành món ăn ngon ngọt như vậy.
Lâm Thiên Vũ lần này học Bảo Vy cho thêm vài viên đá vào trộn lên ăn đúng là có khác biệt lớn. Anh vừa ăn vừa quan tâm hỏi Tinh Vân: “Em gái nhỏ, lúc nãy em nói em không đụng vào thẻ ông ngoại và bà nội làm cho em, vậy em tiêu xài như thế nào?”
Tinh Vân điềm nhiên trả lời: “Em xài thẻ tín dụng của Nam Phong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.