Sau khi nói rõ với Lưu Uyển Linh và nhìn thấy cô rời đi thì Đoàn Nam Phong cũng nhanh chân rảo bước ra ngoài đi tìm Tinh Vân. Khi anh vừa đi ra khỏi khu vực cabin của khách VIP thì đã thấy một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc lịch sự cùng vài người vệ sĩ bước đến. Nhìn thấy Đoàn Nam Phong, ông cung kính nói: “Thưa Đoàn chủ tịch, tôi là Hạ Bân, là quản gia của nhà họ Hoàng. Hoàng lão gia có chuyện muốn gặp ngài.” Đoàn Nam Phong đương nhiên không xa lạ với người hùng bên cạnh ông ngoại Tinh Vân cho nên liền theo ông đến gặp Hoàng lão gia trước. Dẫu sao, anh cũng muốn bàn thảo với ông ngoại cô chuyện hôn ước của hai nhà. Cánh cửa phòng sách của Hoàng lão gia mở ra, Đoàn Nam Phong phong thái ung dung thong thả bước vào. Hoàng lão gia đang ngồi phía sau bàn làm việc cũng ngẩng lên mỉm cười nhìn anh. Nụ cười của ông không thân, không sơ khiến người đối diện không biết được vị trí của mình trong mắt ông là gì. Đoàn Nam Phong từ từ ngồi xuống ghế sofa đối diện ông, nhẹ giọng cất lời phỏng đoán: “Hoàng lão gia, ông gọi cháu đến đây có phải vì chuyện của Tinh Vân không?” Hoàng lão gia đang pha trà, tay cũng liền ngừng lại ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhếch môi cười: “Quả là đứa nhỏ thông minh. Ta chính là vì chuyện này mới gọi cháu đến.” Đoàn Nam Phong nhẹ mỉm cười, anh đoán được Hoàng lão gia chắc chắn có yêu cầu thử thách mình cho nên mới đơn độc tìm anh. Nhưng anh không biểu hiện suy nghĩ ra bên ngoài, vẫn bình tĩnh chờ nghe ông ngoại Tinh Vân nói. Hoàng lão gia đẩy tách trà làm bằng bạch ngọc về phía Đoàn Nam Phong, rồi nhẹ nâng tách trà của mình lên thưởng thức, giọng bắt đầu ngâm nga: “Người ta thường nói, tình cảm cũng giống như tách trà. Để lâu sẽ nguội. Cháu và cháu ngoại ta đã xa nhau hơn hai năm, ít nhiều đã phai nhạt. Trong hai năm đó, Tinh Vân trải qua đủ mọi loại cảm xúc, khó khăn lắm đến nay con bé mới sống được cuộc sống vui vẻ như vậy. Ta không muốn nó lại rơi vào tình cảm không lối thoát với cháu nữa.” Đoàn Nam Phong nghe xong, đôi mi khẽ khép hờ, vừa như thưởng thức trà, vừa như nghiền ngẫm lời ông nói. Một lúc sau hắn nhẹ buông chén trà xuống, nhếch môi cười thẳng thắn hỏi lại: “Phải làm sao, Hoàng lão gia mới chịu gả Tinh Vân cho cháu?” Hoàng lão gia nghe xong liền cười lớn, gật gù tấm tắc khen ngợi: “Thằng bé này, cháu rất giống ông nội cháu, mạnh mẽ quyết đoán biết rõ cái mình cần và nắm được suy nghĩ của đối phương. Đúng là một nhân tài kinh doanh hiếm gặp.” Đoàn Nam Phong bỏ ngoài tai tất cả lời của Hoàng lão gia, chỉ nghiên túc đặt vấn đề: “Cháu muốn biết làm sao để ông đồng ý gả Tinh Vân cho cháu?” Hoàng lão gia ngồi tựa lưng vào sofa, hai chân bắt tréo, thong thả nói: “Cháu là người đã có vợ con, nếu xét về khoản này ta e rằng quá thiệt thòi cho cháu gái ta. Tuy nhiên, hôn ước thì cũng khó chối từ cho nên ta đang băn khoăn...” Nói đến đây, Hoàng lão gia dừng lại đưa mắt lên thăm dò phản ứng của Đoàn Nam Phong. Rồi lại chậc lưỡi: “Thật khó xử cho ta khi mà những nhà khác cũng đến dạm ngõ muốn cưới cháu gái ta. Như nhà họ Lâm của tập đoàn Lâm Thị mà cháu cũng biết đó.” Ánh mắt Đoàn Nam Phong phút chốc sắc nhọn, anh không muốn dài dòng nên dứt khoát nói: “Cháu sẽ xử lý tốt mọi chuyện với vợ cũ, còn lại ông có điều kiện gì cứ nói ra.” Hoàng lão gia nghe thấy Đoàn Nam Phong thẳng thắn thì liền sảng khoái cười lớn: “Ta quả không nhìn nhầm người và cháu gái ta cũng không yêu nhầm người. Ta chẳng có yêu cầu gì lớn lao, so sản nghiệp thì Hoàng Thiên không hề thua kém Đoàn Thị các người. Cho nên về mặt tài chính của Đoàn Thị thì ta không bàn tới. Ta không giống Lưu Viễn lấy tám phần trăm cổ phần nhỏ nhoi đó của cậu. Tinh Vân cháu gái của ta quý giá hơn rất nhiều lần, cậu muốn lấy nó phải bỏ ra rất nhiều thứ. Không biết cậu có dám đánh đổi hay không?” Đoàn Nam Phong nghe xong liền biết thử thách mà Hoàng lão gia ra cho mình sẽ không hề đơn giản nhưng anh vẫn ung dung trả lời: “Xin ông cứ dạy bảo.” Hoàng lão gia không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Ta có một dự án xây dựng mạng lưới tiền ảo thay cho đồng tiền hiện tại đang dùng.” Đoàn Nam Phong nghe xong bàn tay đang cầm tách trả đưa lên miệng liền dừng lại. Anh đưa đôi mắt sắt bén quét về phía Hoàng lão gia. Hoàng lão gia vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nhìn anh. Đoàn Nam Phong đặt tách trà xuống, nhẹ giọng nói: “Ý của ông là dùng mạng lưới tiền ảo đổi lấy tiền thật để rửa tiền cho giới hắc đạo?” Hoàng lão gia liền vỗ tay tán thưởng: “Thông minh lắm! Cháu đúng là nhân tài hiếm có. Ta vừa nói là cháu đã hiểu ngay vấn đề.” Đoàn Nam Phong nắm chặt nắm tay kiên quyết lên tiếng: “Chuyện này sẽ tạo ra lạm phát rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu. Khủng hoảng kinh tế sẽ gây ra rất nhiều vấn nạn cho xã hội và an sinh của người dân. Chính phủ tuyệt đối sẽ không để yên.” Hoàng lão gia nghe xong liền cười lớn: “Hoàn toàn chính xác! Nam Phong à, những điều cháu nói không sai một chữ. Chính phủ nước nào không dè chừng những nhà buôn vũ khí lớn mạnh như cháu?” Đoàn Nam Phong sắc mặt tái xanh, thì ra Hoàng lão gia đã sớm biết về những việc trong hắc đạo của anh. Hoàng lão gia bắt được tia hoảng loạn này trong mắt Đoàn Nam Phong thì ông lại cười lớn sảng khoái nói: “Cháu không cần lo ta biết được những giao dịch ngầm của cháu trong hắc đạo mà không cho cháu cưới Tinh Vân. Ngược lại ta còn toàn lực ủng hộ cháu phát triển địa bàn trong hắc đạo. Không giấu gì cháu, Hoàng Thiên của ta cũng không phải hoàn toàn trong sạch mà có được ngày hôm nay. Cho nên cháu không cần hoảng việc ta biết cháu buôn bán cả vũ khí hạt nhân.” Đoàn Nam Phong nghe Hoàng lão gia nói thì trong lòng ít nhiều đoán được ông cũng là người trong hắc đạo. Có lẽ năm xưa Hoàng lão gia cũng cùng ông nội anh gia nhập con đường này. Hoàng lão gia ngừng một chút lại nói tiếp: “Ta điều tra ra được, mấy năm nay có không ít nhà tài phiệt muốn hợp tác để cháu làm người chống lưng cho họ trong việc xây dựng mạng lưới tiền ảo này nhưng cháu đều từ chối, có phải không?” “Phải!” - Đoàn Nam Phong nghe xong cương quyết trả lời một tiếng khẳng định. Hoàng lão gia lại gật gù cười nói: “Ta không có hứng thú muốn biết vì sao cháu phản đối chuyện xây dựng mạng lưới này, cái ta muốn nói chính là ta muốn xây dựng mạng lưới này.” Đoàn Nam Phong nghe Hoàng lão gia bá đạo tuyên bố thì anh liền dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: “Không được, nếu mạng lưới này phát triển sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả. Tệ nạn xã hội và tội phạm cũng theo đó lan tràn đến mức mất kiểm soát. Như vậy quá nguy hiểm.” Hoàng lão gia nâng tách trà nhấm nháp rồi cười nói: “Nếu tất cả đều mất kiểm soát thì hãy để một người mạnh nhất kiểm soát nó. Cháu không muốn đó là con cháu của hai nhà chúng ta sao?” “Cháu không muốn là tội nhân thiên cổ.” - Đoàn Nam Phong ngắn gọn đáp. Hoàng lão gia nhìn hắn, nhếch môi cười rồi nhàn nhã nói: “Có khích phách lắm, chả trách bao nhiêu năm nay cháu không hề nhúng tay vào chuyện này. Nhưng hôm nay, chuyện này lại là điều ta muốn. Cháu hãy suy nghĩ cho kỹ.” Đoàn Nam Phong nhíu mày suy nghĩ, anh biết Hoàng lão gia chính là đem Tinh Vân ra để đặt điều kiện với anh. Việc xây dựng mạng lưới tiền ảo này dám nghĩ dám làm chắc chỉ có mình ông ngoại Tinh Vân. Lợi nhuận không kể hết nhưng hậu quả cũng thật khôn lường. Điều kiện này đối với anh mà nói quả thật quá khó để có thể làm. Sau một hồi suy nghĩ, Đoàn Nam Phong liền lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]