Bà Minh mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay ông bất kể có bao nhiêu đau đớn do dằn co gây nên bà cũng kiên quyết không để người đàn ông này đụng vào tay mình. Cùm tay bà hằn lên những vết đỏ do năm ngón tay ông để lại, đau đớn nói: “Vợ của ông là người đàn bà tên Fancy đó. Không phải tôi. Ông cút đi cho tôi.”
Ngón tay bà chỉ thẳng ra cửa đuổi ông đi không chút lưu tình nhưng Lưu Viễn không đi. Ông vẫn đứng yên tại chỗ. Cuối cùng bà Minh đành khoát tay David dứt khoát rời đi trước mặt ông. Không để ông kịp nói câu nào.
“Minh Minh...” - Đến khi ông có thể gọi được tên bà thì bà đã cùng David bước đi ra sảnh tàu. Ông chỉ còn có thể đứng xa nhìn theo bóng hai người họ. Đau khổ đấm tay vào bức tường kính của phòng đón khách, Lưu Viễn như ngả khuỵu trên đất. Cảm giác bất lực lan tràn khắp lòng ông. Đánh mất người phụ nữ mình yêu cả đời, sự thật này ngay cả người đàn ông ở tuổi ngũ tuần như ông cũng không sao chấp nhận nổi. Cảm giác mất mát vẫn y như hai mươi lăm năm trước, sau ngần ấy thời gian cũng không giảm đi hay nguôi nguây.
“Ba...” - Lưu Uyển Linh từ phòng của Đoàn Nam Phong bước ra ngoài, lang thang kéo vali đi dọc hành lang thì tình cờ nhìn thấy Lưu Viễn đang ngồi sụp xuống sàn cho nên liền nhanh chóng bước đến đỡ ông đứng dậy.
“Sao ba lại ngồi ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?” - Lưu Uyển Linh quan tâm hỏi dồn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792052/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.