Amy là người đầu tiên chạy về phía Lập Thế Khang. Cô mặc kệ quần áo trên người mình có bẩn đến thế nào cũng như mùi cơ thể hôi đến mức nào. Cái gì cô cũng mặc kệ, chỉ biết lao vào ôm chặt lấy người đàn ông của mình.
Lập Thế Khang cũng chạy thật nhanh về phía cô. Anh đưa tay đón cô vào lòng rồi lập tức hôn lên môi cô.
“Em nhớ anh, em sợ không gặp được anh nữa. Bọn khốn đó đã bắt anh đi đâu?” - Amy liên tục hỏi dồn.
Lập Thế Khang nghe Amy hỏi dồn thì liền nói: “Bọn chúng bắt anh đi khai mỏ, còn đánh vào mặt anh đây này.”
Nói đến đây anh liền đưa tay chỉ vào cái sẹo đã mờ trên mặt mình. Amy ngước mắt lên nhì thì thấy đúng là có sẹo thật nhưng cũng không quá lớn mà nay cũng đã lành. Cô liền gật đầu ừ ừ thì Lập Thế Khang lại nói tiếp: “Bọn chúng còn định xử bắn anh. Bọn chúng trói anh lên cây nữa.”
Amy nghe đến đây liền tức giận nói: “Bọn khốn này, lại còn dám làm vậy với cả chủ nhân của Lập bang.”
“Rồi sau đó thì sao? Làm sao anh thoát?” - Amy gấp gáp hỏi lại.
“Sau đó anh và hắn đã giết sạch tụi nó.” - Lập Thế Khang vừa nói vừa hất mặt qua chỗ Đoàn Nam Phong.
Amy nghe xong liền nói thầm trong lòng: “Hóa ra anh đã ra tay diệt sạch bọn chúng mà còn ở đây kêu oan.”
Đoàn Nam Phong lúc này cũng đang ôm Tinh Vân vào lòng, ở giữa còn có đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859370/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.