Chương trước
Chương sau
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhếch môi khịa lại Lập Thế Khang: “Tao là tiểu nhân còn mày là đại nhân sao?”

“Đương nhiên.” - Lập Thế Khang tự tin đối đáp.

Rồi anh lại nói tiếp: “Tao làm việc quang minh chính đại chứ không phải như mày vì muốn cướp đi mối làm ăn của tao mà đi báo cho bọn cớm biết. Hại tao bị thương suýt mất mạng. Đoàn Nam Phong mày đúng là bỉ ổi không ai bằng.”

Đoàn Nam Phong nghe xong vẫn bình tĩnh nhếch mép đáp lại: “Binh bất yếm trá*. Hãy tự trách bản thân mày không đủ sức phòng bị đi.”

Lập Thế Khang liền nhếch môi khinh khỉnh cười, nói lại: “Nếu tao không đủ sức phòng bị thì giờ này tao còn ngồi đây nói chuyện với mày sao?”

“Đoàn Nam Phong, tao nói cho mày biết. Khi về Mĩ thì ân oán bao nhiêu tao sẽ tính đủ với mày.” - Lập Thế Khang trừng mắt nhìn thẳng Đoàn Nam Phong, hăm dọa.

Tinh Vân nghe hai người đàn ông phòng bên kia hết cãi nhau lại đánh nhau thì liền thở dài nói: “Đến khi nào hai anh mới thôi hơn thua đây?”

Đoàn Nam Phong định mắng lại hắn nhưng vì Tinh Vân đã lên tiếng cho nên anh không nói gì thêm. Tinh Vân lại lần nữa rướn người hỏi Osaze: “Osaze, anh đã đỡ đau chút nào hay chưa?”

Toàn thân Osaze không còn chút sức lực. Anh cố gắng bám vào song sắt ngồi dậy, nhẹ giọng thều thào: “Đây là cái giá mà tôi phải trả. Do mẹ tôi nợ mẹ con anh Oda quá nhiều. Hai người họ ngay cả ngẩng mặt lên khi bước vào nhà tôi cũng không được phép. Lúc nhỏ, tôi và anh ấy rất thương nhau. Tính tình anh ấy cũng rất nhân hậu. Chỉ tiếc rằng khi lớn lên mọi chuyện đã không còn như vậy nữa.”

Tinh Vân nghe xong thì lòng chùn xuống, cô không biết phải nói gì. Từ xưa đến nay, những cuộc đấu tranh trong gia tộc là điều không bao giờ là kết thúc được. Trong lúc Tinh Vân đang ngẫm ngợi thì mấy anh bạn phòng giam phía xa không nghe được lời của Osaze nên liền lên tiếng hóng hớt: “Tinh Vân, cô nói lại xem hắn nói gì.”

Tinh Vân đưa mắt nhìn ra phía chấn song nhà lao thì thấy mấy cặp mắt hiếu kỳ đang hóng chuyện, trong đó có cả chồng cô và Lập Thế Khang. Tinh Vân chậc lưỡi hết biết phải nói gì với mấy người đàn ông này. Đúng là thói hóng chuyện không chừa một ai, nhất là khi cả đám đang rất rảnh rỗi.

Sau khi nghe xong tường tận những lời kể của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong liền nói: “Osaze, cậu đem gia sản chia lại cho Oda coi như chuộc lỗi đi để hắn sớm thả chúng ta ra.”

Nghe xong, ai cũng tán đồng kêu đúng. Lập Thế Khang cũng không phản bát anh mà ngược lại còn bồi thêm: “Đúng rồi, ai cũng là con mà. Gia sản này Oda cũng có phần.”

Osaze nghe xong liền lắc đầu nói: “Chuyện không đơn giản như vậy. Gia sản này đâu phải của riêng tôi. Nó bị chi phối bởi mẹ tôi và gia tộc của bà. Hôn nhân của ba mẹ tôi còn là sự liên kết khắng khít cho chuyện làm ăn của hai gia tộc. Tôi mang tiếng là người điều hành của công ty thuộc gia tộc Mohamed chứ thực chất bản thân tôi cũng có nhiều chuyện không thể quyết định. Nếu như tôi có thể lựa chọn thì tôi sẽ từ bỏ tất cả vinh hoa này để lấy người con gái tôi yêu và sống đùm bọc với anh trai mình. Không đến mức phải một mất một còn như thế này.”

Tinh Vân nghe đến đây thì liền nhớ đến lúc ở khách sạn Đoàn Nam Phong từng nhắc qua về mối quan hệ của anh và Nam Phương. Cô nhíu mày hỏi lại anh: “Cô gái anh yêu có phải là Nam Phương không?”

Cả đám người bên những nhà lao phía kia liền hóng hớt nói: “Tinh Vân, mau kể lại lời của Osaze, rồi hãy hỏi tiếp.”

Tinh Vân quay qua nói lại nguyên văn lời của Osaze cho mọi người được rõ. Cái đám hóng chuyện nghe xong liền à lên một tiếng rồi đồng thanh nói cùng một ý: “Hóa ra anh có nỗi khổ.”

Osaze cố gắng giữ nhịp thở đều đặn rồi chậm rãi đáp lời Tinh Vân: “Đúng vậy. Người tôi yêu là Phương nhưng tôi không có đủ sức vượt qua được rào cản của gia đình để đến với cô ấy. Cô ấy vì việc tôi đi cưới vợ mà không chịu ở bên cạnh tôi. Cô ấy...”

Osaze chưa nói hết lời thì Amy liền lên tiếng: “Nếu là tôi thì tôi cũng không đồng ý. Bi kịch đa thê đến giờ anh vẫn chưa sáng mắt hay sao?”

Osaze nhắm mắt lại, tiếng thở dài bất lực theo cánh mũi đi ra ngoài mang theo bao nhiêu tiếc nuối. Chuyện của anh, nỗi khổ của anh người khác sẽ không thể hiểu được hết. Mỗi một quốc gia, mỗi một tôn giáo, mỗi một gia đình đều có những quy định luật lệ và ràng buộc khác nhau, con người ở những hoàn cảnh khác nhau sẽ có suy nghĩ và quan niệm sống khác nhau. Một mình anh làm sao có thể thay đổi được cả quan niệm lẫn quy định của xã hội Hồi giáo? Lại càng không thể thay đổi được tư tưởng và suy nghĩ của phụ nữ Mĩ như Nam Phương hay Dorothy.

\-\-\-\-
(*) “Binh bất yếm trá” là một thành ngữ trích từ hai câu thơ của Hàn Phi Tử một nhà triết học quân sự thời Chiến Quốc: “Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy” lấy cảm hứng từ “Binh bất yếm trá” ghi trong quyển “Nghệ thuật của chiến tranh” của Tôn Vũ, chắc các bạn đều biết ông ấy phải không? Chúng ta hay gọi là Tôn Tử. Ông là nhà triết học quân sự đại tài của Trung Quốc có tầm vóc vượt bờ đại dương luôn đó. Ý của câu này muốn nói là trong khi hai bên ra trận đánh nhau thì không nói đến chuyện quân tử khí phách, chỉ nói đến thắng thua. Thuật dùng binh ai nhiều thủ đoạn hơn sẽ có cơ hội giành lấy chiến thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.