Ưng Túc đưa tay ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói: “Bảo Vy, đừng như vậy. Em khóc thì sao anh nỡ đi. Chậm một phút là Nam Phong sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.”
Không thấy Bảo Vy có ý định buông mình ra mà ngược lại hai tay cô càng níu chặt áo của anh hơn. Ưng Túc lại nói thêm: “Bình thường Bảo Vy của anh rất mạnh mẽ, rất kiên cường. Sao hôm nay em lại giống như mèo mít vậy? An Khê mà thấy được sẽ lêu lêu em đó.”
Bảo Vy lúc này mới đưa tay chấm nước mắt, hờn dỗi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Lêu lêu cái gì, nó khóc còn lớn hơn em.”
Ưng Túc phì cười hôn lên trán cô rồi nhẹ giọng nói lời từ biệt: “Hai mẹ con ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về. Đừng có khóc nữa đó. Anh sẽ không sao, em phải tin chồng em chứ.”
Bảo Vy xị mặt thu xếp nhanh hành lý cho Ưng Túc mang đi rồi buồn bã nói: “Anh phải cẩn thận đó. Thận trọng trong mọi việc. Còn nữa, lúc nào cũng phải mặc áo chống đạn có biết không? Nếu được thì phải gọi về cho em đó.”
Ưng Túc nhoẻn miệng cười hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô rồi khẽ nói: “Anh biết rồi vợ yêu của anh. Chỉ cần có thể liên lạc được, anh sẽ lập tức gọi về nhà. Em đừng nói cho ba mẹ biết mắc công ba mẹ lo lắng. Chuyện của anh hai đã đủ khiến cho ba mẹ phiền não lắm rồi.”
Bảo Vy khẽ gật đầu tiễn chồng ra khỏi cửa phòng. Trước khi đi, Ưng Túc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859298/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.