Ưng Túc liền đồng ý: “Hay lắm, tập hợp quân đi. Tôi sẽ bay sang Israel trước để chuẩn bị khâu lắp ráp.”
Lâm Thiên Vũ hào hứng nói: “Được lắm Ưng Túc, có cậu tham gia chỉ huy không quân thì tôi an tâm rất nhiều. Mong là Nam Phong sẽ đợi được chúng ta đến”
Ưng Túc cúp máy của Lâm Thiên Vũ rồi quay sang bế An Khê vào lòng, dịu dàng nói: “An Khê ngoan, con ở nhà chơi với mẹ với anh Tinh Nhật và ông bà nội. Bây giờ ba phải đi tìm bác Phong. Vài ngày nữa sẽ quay lại chơi với con.”
An Khê nghe không hiểu nhưng cô bé cảm nhận được lời nói nhiều cảm xúc của ba mình cho nên lập tức khóc lên. Tinh Nhật ngồi gần đó nghe được liền chạy đến nắm áo Ưng Túc hỏi: “Chú Túc ơi, con muốn đi tìm ba. Còn có mẹ nữa. Con nhớ họ.”
Những tiếng nói đứt quãng của cậu bé làm cho Ưng Túc không đành lòng. Nếu chuyến này anh và Thiên Vũ không tìm được ba mẹ cho Tinh Nhật thì phải nói với cậu bé thế nào đây? Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ưng Túc bất giác rùng mình.
An Khê nằm trong vòng tay anh cũng không yên. Cô bé cứ dụi đầu vào ngực anh rồi lại kêu khóc, mặc cho anh liên tục vuốt lưng và dỗ dành thì An Khê cũng không chịu nín. Nhất là khi nghe Tinh Nhật vừa mếu vừa khóc đứng phía dưới chân mình nói vọng lên thì An Khê càng thêm bất an.
Lúc này, Bảo Vy mới vừa đi tắm xong. Tóc còn chưa kịp lau nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859297/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.