Chương trước
Chương sau
Lâm Cát Vũ lúc này cũng nói thêm vào: “Nói như vậy là tòa nhà này không phải nằm trên cát mà là nằm trên nước.”

Đoàn Nam Phương gật đầu nói: “Em nghĩ phía dưới tòa nhà này là mạch nước ngầm chảy chậm và đều cho nên chúng ta không nhận ra sự dao động của nó khi ở đứng ở trong này.”

Lâm Cát Vũ lắc đầu thắc mắc: “Nhưng làm gì có ai xây nhà mà lại chọn xây trên nước như vậy? Một là không thể xây được, hai là nước sẽ bào mòn đất đá làm sụp đổ nền móng. Với lại, anh thấy dưới chân chúng ta có rất nhiều cát cho nên cứ nghĩ tứ phía của tòa nhà này phải là cát mới đúng.”

Đoàn Nam Phương gật gù nói: “Chỉ có một lý giải cho chuyện này. Đó là bão cát sa mạc đã làm lệch dòng chảy của mạch nước ngầm cho nên nước đã cuốn trôi đất cát ở phía chân của tòa nhà khiến cả tòa nhà này trở thành một con thuyền nhấp nhô trên mạch nước ngầm.”

“Có lý.” - Lâm Cát Vũ gật đầu tán đồng.

Đoàn Nam Phương bắt đầu mô tả lại tường tận toàn bộ sự việc: “Bây giờ em xâu chuỗi lại các sự kiện như sau. Tòa nhà này lúc đầu được xây dựng trên một miếng đất bình thường nhưng qua thời gian nó bị vùi lấp và chôn sâu trong cát. Trải qua thời gian hàng nghìn năm nó đã lắc lư theo các chấn động địa chất khiến nó không còn ở nguyên vị trí ban đầu nữa mà nhích dần từ nơi bọn em khai quật đến tận nơi này. Vì quá lâu năm cho nên trần của nhà tù bị hư hại tạo ra một lỗ hỏng khiến cát chảy xuống và hút cả chúng ta xuống đây. Hơn nữa, trận bão cát lớn vừa qua đã cuốn đi rất nhiều cát ở sa mạc đi nơi khác, đồng thời gió mạnh đã làm lệch dòng chảy của các mạch nước ngầm khiến cho nó chuyển hướng chảy ngang qua tòa nhà này.”

Lâm Cát Vũ gật đầu tán thành rồi tiếp lời cô: “Nói như vậy thì rất nhanh tòa nhà sẽ bị nhấn chìm trong nước.”

Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì giữa lớp cát và mạch nước ngầm còn có một lớp đá trầm tích ở giữa. Nếu không có lớp đá này ngăn cản thì mạch nước ngầm đã sớm cuốn trôi cát ở trong khu vực mà nó đi qua. Lúc đó đã tạo thành hồ nước hoặc ốc đảo giữa sa mạc rồi.”

Lâm Cát Vũ khẽ gật đầu rồi bắt đầu nghĩ ngợi. Đoạn anh lại nói: “Nếu thực sự đáy tòa nhà này nằm trong nước thì chúng ta có khả năng thoát ra khỏi đây.”

Đoàn Nam Phương nhìn Lâm Cát Vũ bằng ánh mắt suy đoán rồi khẽ nói: “Ý anh là chúng ta sẽ mở cửa cho nước tràn vào nhà tù này và để mạch nước ngầm cuốn chúng ta ra bên ngoài sao?”

Lâm Cát Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là cơ hội thoát duy nhất của chúng ta.”

Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Không được đâu, như vậy quá nguy hiểm. Chúng ta không biết mạch nước ngầm này dài bao nhiêu. Nếu như nó quá dài, chúng ta sẽ không đủ oxi để thở trước khi ra được bên ngoài. Hơn nữa, khi nước tràn vào đây thì sẽ cuốn trôi đi di chỉ và hài cốt của Radames và Aida. Di chỉ đáng giá như vậy chúng ta không thể ích kỷ hủy đi được.”

“Nam Phương, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Đằng nào chúng ta cũng chết ở đây thì chi bằng tìm một lối thoát sống còn có phải hơn không?” - Lâm Cát Vũ cố gắng thuyết phục cô.

Nhưng Đoàn Nam Phương có vẻ do dự: “Cánh cửa này có mở ra được hay không đó mới là vấn đề.”

Lâm Cát Vũ nhíu mày, bước lại gần cánh cửa đá quan sát thật kỹ cánh cửa chiếc bản lề bằng đồng thô sơ đã bị hủy hoại rất nhiều qua thời gian. Đến mức anh thử đưa tay bóp mạnh một cái thì nó đã đứt lìa

“Chỉ cần dùng sức đẩy cánh cửa này ra thì chúng ta có thể thoát được đây.” - Lâm Cát Vũ nhìn Đoàn Nam Phương phấn khởi nói.

Đoàn Nam Phương cắn môi nhíu mày nói lại: “Như lúc nãy em nói rồi đó. Mạch nước ngầm này dài bao nhiêu chúng ta chưa biết, như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.”

Lâm Cát Vũ bước sang chỗ Đoàn Nam Phương, anh tựa lưng vào tường bình tĩnh suy nghĩ. Một lúc sau, bất ngờ anh kêu lên: “Anh hiểu rồi. Nam Phương, anh đã hiểu rồi.”

Đoàn Nam Phương nghiêng đầu thắc mắc hỏi: “Anh hiểu chuyện gì?”

Lâm Cát Vũ lúc này mới từ từ giải thích: “Đối với mạch nước ngầm thông thường thì đúng là có các lớp đá trầm tích bao bọc xung quanh dòng nước ngầm giống như một chiếc ống tự nhiên chảy thẳng ra biển nhưng trong trường hợp này thì không phải như vậy. Bởi vì các lớp đá trầm tích bao bọc mạch nước ngầm đã vỡ ra do ảnh hưởng của bão cho nên mạch nước ngầm này đã chuyển hướng tràn sang lỗ hở đó và đến được đây. Nếu như em nói phía trên mạch nước ngầm này là lớp đá trầm tích rắn chắc thì tòa nhà này không phải mũi giáo đủ nhọn đến mức có thể xuyên qua được đến mức lớp đá trầm tích để chạm vào mặt nước tạo ra sóng dao động được. Chỉ có một lý giải duy nhất đó là mạch nước ngầm này đang ngày càng cuốn đi nhiều lớp cát bên dưới nhà ngục này khiến cho nhà ngục đang sóng sánh và chìm dần xuống đáy của lớp đá trầm tích dưới cùng.”
\-\-\-\-
Ba nghìn năm trước công nguyên là thời đồ đồng nhưng vật dụng bằng đồng vẫn chưa được dùng phổ biến, chỉ được dùng để làm công cụ sản xuất, ổ khóa và nữ trang thôi.
Mấy chương này hơi nặng đầu, Hạc Giấy đã dùng hết sức để giản lược đến mức dễ hiểu nhất. Hy vọng không khiến các bạn thấy khó hiểu.
Đừng quên bấm like các tình yêu nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.