Chương trước
Chương sau
Lâm Cát Vũ nghe xong liền gật đầu như đã thông hiểu rất nhiều vấn đề về thần thoại Ai Cập.

Đoạn anh lại hỏi: “Vì sao ông Anubis này có cái đầu chó đen nhỉ?”

Đoàn Nam Phương liền gật gù giải thích: “Trong quan niệm của người Ai Cập thì những chú chó mực này chính là động vật có chiếc mũi thính nhất. Bọn chúng thường đánh hơi ra thi thể của người chết cho nên đã trở thành biểu tượng của cõi âm ti.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền gật đầu nói: “Thì ra là vậy.”

Đoàn Nam Phương vừa đi vừa nói thêm: “Lịch sự Thế Giới có rất nhiều cái hay ho. Đó là lý do em chọn ngành khảo cổ. Em muốn từ những dấu tích còn lại để hiểu và biết thêm nhiều điều về cuộc sống văn hóa cổ xưa. Giống như anh nhìn những biểu tượng này nè. Nhìn qua chỉ là những nét vẽ đơn giản chim cò nhưng thực ra đó là ngôn ngữ của người Ai Cập cổ xưa. Nó viết rằng: Thần Anubis sẽ dẫn dắt linh hồn của các tội nhân đi sang thế giới bên kia. Còn đây nữa, đây là một bài thơ cổ,”

Lâm Cát Vũ nhìn Đoàn Nam Phương thao thao bất tuyệt về các vị thần Ai Cập, về say mê và suy nghĩ của cô thì lòng anh lại dấy lên niềm cảm phục cũng như hiểu được vì sao Đoàn Nam Phương không chọn ở lại Los Angeles làm một tiểu thư cao sang quyền quý mà lại chạy đến đây chịu cực chịu khổ với cái nắng cái gió. Bởi vì cô không nghĩ đó là khổ sở, chỉ khi theo đuổi đam mê của chính mình thì Đoàn Nam Phương mới thực sự là Đoàn Nam Phương. Xét cho cùng trong hữu hạn cuộc đời, nếu có thể theo đuổi được đam mê và làm được những điều mình muốn thì cuộc sống mới thực sự có ý nghĩa.

Hai người vừa đi vừa nói, đến cuối cùng cũng đi xuống bậc thang cuối và bước đến tầng hầm của nhà ngục. Nơi này cũng giống như tầng đầu tiên, là một nơi trống trải và có một cánh cửa đóng chặt. Đúng như Đoàn Nam Phương dự đoán, tòa nhà này cũng có kết cấu giống lăng mộ của Pharaon. Điểm khác biệt của nó chính là dùng để chôn người sống thay vì mai táng người chết.

Lâm Cát Vũ nhìn qua cánh cửa rồi nhìn xuống sàn. Anh cầm đèn pin từ tay Đoàn Nam Phương rọi xuống chân mình và cẩn thận xem xét.

Sau đó, anh nhíu mày khẽ hỏi: “Bé Phương, em nhìn nè, dưới sàn có rất nhiều cát.”

Đoàn Nam Phương nghe xong cũng cúi đầu xuống xem, cô gật đầu nói: “Anh chỉ em mới để ý. Đúng là dưới sàn có rất nhiều cát. Em nghĩ nó từ khe hở của cánh cửa đá rơi vào đây.”

Lâm Cát Vũ bước lại gần cánh cửa rắn chắc, khẽ nhíu mày quan sát tường tận khe hở của cánh cửa rồi bắt đầu phân tích: “Khe hở này rất khít, gần như không thấy được kẽ hở. Nếu cát có lọt vào đây cũng không thể nhiều như vậy.”

“Ý anh là sao?” - Đoàn Nam Phương nhíu mày hỏi lại.

Lâm Cát Vũ khẽ chớp mắt, điềm tĩnh nói: “Ý anh là nơi này phải trải qua chấn động rung lắc thì những hạt cát mới có thể theo khe hở rơi vào đây nhiều như thế.”

Đoàn Nam Phương nhướng mày nói: “Có thể qua thời gian, nhà ngục này bị vùi sâu dần trong cát cho nên cát mới theo khe hở rơi vào đây.”

Lâm Cát Vũ nhúng vai nói: “Cũng có thể lắm.”

Nói đoạn, anh lại hỏi: “Nếu bị chấn động rung lắc thì hai bộ xương kia vì sao không di chuyển?”

Đoàn Nam Phương liền lắc đầu nói: “Hai bộ xương đó có di chuyển, chẳng qua là nhà tù này quá kiên cố cho nên rung lắc không đủ mạnh để tác động đến mức khiến anh nhìn một cái là nhận ra ngay. Chỉ khi em đến gần quan sát mới thấy các khúc xương bị lệch đi so với cấu tạo thông thường.”

Lâm Cát Vũ nhướng mày nói: “Về chuyện này em là chuyên gia, anh không hỏi nữa. Chúng ta ngồi tạm xuống đây nghỉ ngơi rồi nghĩ cách thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Lâm Cát Vũ vừa nói vừa mở ba lô lấy ra hộp sữa, cắm ống hút vào và đưa cho Đoàn Nam Phương.

Cô đưa tay đón lấy hộp sữa, hút cái rột hết gần nửa hộp, miệng tấm tắc khen ngon: “Em rất thích uống loại sữa này, mùi vị thanh mát tự nhiên, không quá béo không quá nhạt. Đây là sữa của hãng gì vậy?”

Đoàn Nam Phương vừa cầm hộp sữa uống vừa nhìn nhìn cái nhãn bao bì. Chiếc hộp bằng giấy tái chế màu ngả vàng in dòng chữ đơn giản nhưng rất ấn tượng “New York Farm” đi kèm là hình vẽ tay sinh động dễ thương.

Cô nhìn qua nhìn lại rồi chu mỏ nói: “Em không biết hãng sữa này. Nhìn rất lạ.”

Lâm Cát Vũ cười cười từ tốn kể: “Đây là sản phẩm mẫu của một nông trại mà Lâm Thị đang muốn thu mua. Vì doanh nghiệp của họ quá nhỏ, sức tiêu thụ kém cho nên khi họ đề cập chuyện muốn trở thành công ty con của Lâm Thị thì anh vẫn đang phân vân.”

Đoàn Nam Phương vừa uống sữa vừa nói: “Hèn gì anh lại có nhiều loại sữa này ở trong ba lô.”

Lâm Cát Vũ thành thật kể tiếp: “Lúc đi anh khá vội cho nên không có thời gian đi mua quà. Sẵn trong văn phòng có nhiều sữa cho nên tiện tay quơ vài hộp sữa hàng mẫu cho vào va li định mang đến cho em và đồng nghiệp của em dùng thử nhưng chưa có dịp lấy ra cho thì em đã đuổi anh về.”
\-\-\-
Cám ơn các bạn đã luôn hóng chờ chương mới. Vui lòng tích cực bấm like/tim, đủ 250 likes mỗi chương thì chương mới sẽ đến.
Khi nào cán mốc 6 triệu lượt views Hạc Giấy sẽ bão 6 chương nhé.
Đừng quên đến thăm Facebook của Hạc Giấy và chia sẻ bài viết để lấy bão 5 chương nữa nha.
11 chương bão đang chờ các bạn đó. Tích cực lên nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.