“Tinh Vân, nấp sau lưng anh.” - Đoàn Nam Phong vừa bắn trả vừa kéo cô lại gần mình dặn dò. Tinh Vân sợ hãi ôm lấy tấm lưng anh, nghiến răng thật chặt để giảm bớt cảm giác căng thẳng cùng sợ hãi.
Amy từ trên ngọn cây cũng bắn xuống để yểm trợ cho Lập Thế Khang. Lập Thế Khang ngẩng mặt lên nhìn cô, chỉ một nụ cười nhưng lại trao gửi nhau rất nhiều thứ.
Ngay khi hạ được một tốp, mười người lại mang súng đi tiếp vào sâu bên trong khu rừng thưa để tìm đường thoát. Tiếng súng máy từ dàn ngoài cũng thưa dần. Đoàn Nam Phong đoán băng đạn của bọn chúng đã hết và đang chuẩn bị cho đợt tiếp theo.
Đợt này, dàn bắn súng máy của đám không tặc lại tiếng sâu thêm một tầng nữa. Tiếng súng đinh tai lại lần nữa vang lên.
“Nếu cứ tiếp tục như thế này chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.” - Dorothy nhíu mày nói.
Sau lần cô cứu Tinh Vân, Đoàn Nam Phong đã có cái nhìn thiện cảm hơn với cô cho nên anh liền nhẹ giọng bàn thảo kế hoạch với cô: “Theo em, chúng ta nên làm gì?”
Dorothy thở dài nói: “Chỉ còn cách chia nhỏ nhóm ra và tìm chỗ trốn đi.”
Đoàn Nam Phong lại nói: “Nơi này là rừng thưa, rất khó trốn.”
Dorothy liền nói: “Lúc nãy ở trên ngọn cây, em nhìn thấy phía Tây Bắc có một tòa thành cổ, xung quanh cũng có vài mái nhà. Băng qua cánh rừng này là chúng ta có thể đến được đó rồi. Chúng ta đi đến đó xin chút nước và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859250/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.