“Rõ ràng là lúc nãy phi công chỉ mình nút này mà.” - Tinh Vân càng làm càng rối. Tốc độ rơi của cô cũng càng lúc càng nhanh. Tim cô bị áp lực không khí ép đến không thở nổi. Tinh Vân có cảm giác mình đang sắp chạm xuống mặt đất, cô không còn dám đối mặt với sự thật nữa, chỉ biết nhắm mắt la lớn lên mà thôi.
Vị trí của Đoàn Nam Phong đang ở rất xa cô, anh nghe thấy tiếng của Tinh Vân thì liền quay mặt tìm kiếm. Đến lúc này anh mới biết là dù của Tinh Vân bị trục trặc. Chỉ tiếc trong một phần trăm của giây phút nhận biết này, anh đã không thể vươn tay ra cứu cô.
Cảm giác bàng hoàng này của Đoàn Nam Phong vào lúc này không khác lúc ở chùa Liên Hoa là mấy. Khoảnh khắc nhìn thấy Tinh Vân lao nhanh xuống mặt đất giống như nhìn thấy họng súng chĩa về hướng cô khi ấy mà không thể làm gì hơn. Tim Đoàn Nam Phong thắt lại, anh sợ hãi kêu lên một tiếng “không” xé tan màn đêm nhưng đó cũng chỉ là tiếng kêu bất lực vì khi nhảy khỏi trực thăng ai cũng lo bấm dù cho mình và tạo thăng bằng khi đáp xuống, không ai đủ thời gian quan tâm đến xung quanh. Hơn nữa cũng không ai có đủ công phu để lao nhanh về phía người bị hỏng dù đang cách quá xa tầm với của mình.
Duy nhất chỉ có một người có thân hình nhẹ như én và công phu hơn người đó là Amy. Cô nhanh trí cắt đứt dây dù của chính mình để thuận tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859248/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.