Chương trước
Chương sau
Dorothy nghe thấy cái giọng bất kính của Lập Thế Khang thì liền dùng ngón trỏ chọc vào eo của anh, trách mắng: “Không được nói bà nội em như vậy. Em thương bà, em thích bà. Bà nội hay vuốt tóc em, còn kể chuyện cho em nghe nữa. Ở gần bà rất dễ chịu, giống như cảm giác được ở gần mẹ ruột của em vậy.”

Lập Thế Khang ừ nhẹ rồi hỏi lại: “Vậy nằm trong lòng anh thì cảm giác như thế nào?”

Dorothy nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nằm trong lòng anh có cảm giác ấm áp như ôm con chó con mà bà nội nuôi.”

Nghe đến đây, Lập Thế Khang liền khựng lại, xoay người đối mặt với Dorothy, hỏi lớn: “Amy, em dám nói chủ nhân của em là chó sao?”

Dorothy chớp chớp mắt, lắc đầu chạy trốn vào phòng tắm: “Không, không có, em chỉ so về độ ấm thôi chứ làm gì có con chó nào cao như anh.”

Lập Thế Khang thấy Dorothy muốn đào tẩu thì liền đưa tay níu cô lại kéo vào lòng mình rồi luồn tay xuống khuỷu chân, nhấc bổng cô lên trên đôi tay rắn chắc của mình: “Muốn đi tắm sao? Để anh giúp một tay.”

Dorothy vòng tay ôm cổ anh, hạnh phúc nói lời đường mật: “Nhớ cẩn thận chà lưng cho em. Lâu ngày mới kiếm được tên nô lệ. Thật vui quá!”

“Amy, em hết ví anh là chó giờ lại so anh với nô lệ sao?” - Lập Thế Khang nghe Dorothy cười hí hửng thì liền nghiêm giọng hỏi lại.

Dorothy gật gật đầu nói: “Chị Tinh Vân nói với em không cần căng thẳng trước hôn nhân đâu, cứ xem như mới thuê thêm một tên nô lệ thôi. Như vậy sẽ ổn, sẽ ổn.”

Lập Thế Khang nghe xong liền quăng Dorothy vào bồn tắm đang xả nước rồi nhanh tay cầm chai xà bông xịt xịt khắp người cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Này thì nô lệ tắm cho chủ nhân.”

“Này thì nô lệ tắm cho chủ nhân.”

“Này thì nô lệ tắm cho chủ nhân.”

Dorothy không cảm thấy khó chịu, ngược lại bình thản đón lấy số xà bông mà Lập Thế Khang “vung tay quá trán” rồi thản nhiên xoa lên người mình.

Miệng không quên khen: “Xà bông Ai Cập thơm thật.”

Cô ngẩng mặt lên nhìn gương mặt hầm hầm của anh thì liền tủm tỉm cười chọc quê. Lập Thế Khang liếc mắt không thèm chấp rồi chậm rãi bước vào bồn. Mực nước có thêm anh liền dâng lên cao đến gần cần cổ của Dorothy. Cô hạ thấp người, duỗi thân tận hưởng cảm giác thoải mái của nước ấm vuốt ve cơ thể mình.

Lúc này Lập Thế Khang mới lên tiếng: “Thiên kim bạc tỉ, cô ta lại dạy hư Amy của anh.”

Dorothy lắc lắc đầu nói: “Em thấy chị ấy rất thông minh.”

“Anh thấy cô ta rất chướng mắt.” - Lập Thế Khang nhanh chóng đáp trả.

Dorothy lại nói: “Chị ấy dạy cho em rất nhiều điều cho cuộc sống hôn nhân sắp tới.”

“Toàn dạy điều sai trái. Đúng là chồng nào vợ đó. Không có gì tốt lành.” - Lập Thế Khang bĩu môi nói lại.

Dorothy lên tiếng bênh vực Tinh Vân một câu thì Lập Thế Khang lại ném đá một câu. Dorothy lại bênh vực, anh lại tiếp tục ném đá. Hai người đối đáp qua lại cho đến khi tắm xong và đi xuống sảnh khách sạn, chờ đợi cho chuyến hành trình tiếp theo.

Lúc Dorothy và Lập Thế Khang chuẩn bị xong xuôi mọi thứ và bước xuống sảnh thì đã nhìn thấy Đoàn Nam Phong ngồi trong phòng dành cho khu vực khách VIP ở sảnh khách sạn. Thông qua tấm cửa kính, Dorothy thấy bên trong có khá nhiều người.

Nhìn thấy Lập Thế Khang, Đoàn Nam Phong vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Lập Thế Khang đương nhiên cũng chẳng thèm hạ mình chào anh. Dorothy đứng nhìn hai người họ một lúc, khẽ lắc đầu rồi kéo tay Lập Thế Khang bước đến chỗ Tinh Vân và Đoàn Nam Phong đang ngồi.

“Anh hai, anh Khang có thể tham gia cùng đội của chúng ta hay không?” - Dorothy hạ giọng e ngại hỏi Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong nhìn Lập Thế Khang rồi nhìn sang Dorothy, khinh khỉnh đáp: “Có thêm ông trùm của Lập bang tham gia thì khác nào hổ mọc thêm cánh. Làm sao tôi nỡ chối từ.”

Cơ mặt Dorothy cũng giãn ra sau khi nghe Đoàn Nam Phong đồng ý. Cô nhẹ giọng “ừ” một tiếng nhưng chưa kịp “ừ” trọn âm thì Lập Thế Khang đã lên tiếng móc mỉa lại Đoàn Nam Phong: “Để có thể lôi kéo được tôi e rằng các người nằm mơ cũng không được thì làm sao dám chối từ.”

Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhếch môi cười khích lại Lập Thế Khang: “Hiện tại thì tôi không phải mơ, chính là Lập tổng của Lập bang đến để xin gia nhập. Đã gia nhập đội của tôi rồi thì phải nghe theo sự chỉ huy của tôi. Lập tổng, ngài có hiểu điều này hay không?”

Lập Thế Khang nhếch môi cười, kiêu ngạo đáp lại: “Muốn chỉ huy một đội nào đó thì phải xem xem ai có bản lĩnh hơn chứ không phải chỉ có nói là bắt được người khác làm theo.”

Tinh Vân ngồi đó, nghe hai người đấu khẩu qua lại mà đầu nổi đầy mây đen. Đúng là một rừng không thể có hai hổ, lại là hai con hổ lắm điều.

Bất giác cô tự hỏi: “Không biết chuyến đi này sẽ thế nào?”
\-\-\-
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE VÀ GỬI LỜI THÂN THƯƠNG CHO HẠC NHA CÁC TÌNH YÊU!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.