Tinh Vân không trả lời anh. Cô như người mất hồn, không nghe rõ Đoàn Nam Phong nói gì. Bản thân Tinh Vân hiểu rõ Đoàn nam Phong luôn có lý của mình nhưng những việc anh làm lại quá khác xa quan niệm sống hướng thiện của cô.
“Nam Phong, thật ra anh là người như thế nào?” - Tinh vân đau lòng tự hỏi nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh vội vã rời đi.
Không lâu sau đó, Dorothy cũng đến khu vực phòng bệnh của ông Nhất Phương. Nhìn thấy Tinh Vân thẩn thờ ngồi như pho tượng ở hành lang, cô liền đến bên cạnh, chạm nhẹ vào vai Tinh Vân, khẽ hỏi: “Chị Tinh Vân, chị không sao chứ?”
Tinh Vân giật mình nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi rồi lắc đầu nói: “Không, chị không sao?”
Dorothy ừ nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy chị có thể đưa em đến phòng của ba không? Em quay lại phòng cấp cứu hỏi y tá thì họ nói đã đưa ba lên đây. Em đi tìm nãy giờ vẫn không tìm thấy số phòng của ba.”
Tinh Vân nhìn vẻ mặt ngây thơ của Dorothy thì liền nghĩ đến những lời của Đoàn Nam Phong vừa nói. Không tự chủ được, cô liền ôm trầm lấy Dorothy thủ thỉ: “Đừng đi Sahara có được không? Nơi đó rất nguy hiểm, da em sẽ bỏng mất.”
Dorothy mỉm cười như thiên thần, dịu giọng nói: “Chị đừng lo cho em, em sẽ cẩn thận.”
Tinh Vân trước sau không thể nói ra âm mưu đen tối của Đoàn Nam Phong cho Dorothy nghe, việc cô có thể làm chỉ là hết lời can ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859233/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.