“Anh mặc kệ. - Lâm Cát Vũ bức bách gào lên.
“Buông tay em ra đi, đừng cố nữa.” - Đoàn Nam Phương nói trong nghẹn ngào van xin.
Lâm Cát Vũ trước sau vẫn lắc đầu, kiên định nói: “Không, anh không bao giờ buông tay em một lần nào nữa.”
Lúc này cát đã lên đến cổ của Đoàn Nam Phương. Cô không sợ hãi nữa mà bình tĩnh nhắm mắt lại, bình tĩnh nói ra câu cuối cùng và đón nhận cái chết đang đến với mình: “Đây không phải lúc thể hiện tình yêu. Cát Vũ, em mong anh sống tốt.”
“Em yêu anh.” - Câu cuối cùng vừa nói ra thì cát đã lấp đến miệng của cô.
Mặc cho Lâm Cát Vũ dùng bao nhiêu sức cũng không sao mạnh hơn sức hút của xoáy cát. Lâm Cát Vũ vẫn cầm chặt tay cô không rời và bản thân anh cũng như Đoàn Nam Phương, bị hút vào xoáy cát kia đến một nơi vô định.
...
Tin tức Đoàn Nam Phương bị mất tích do bão cát nhanh chóng được nhân viên khu khảo cổ báo về cho nhà họ Đoàn. Sáng hôm ấy, quản gia nhận được điện thoại thì liền lập tức chạy lên lầu thông báo với ông Đoàn Nhất Phương.
“Ông chủ, người của khu khảo cổ báo rằng khu vực khảo cổ bị bão cát cho nên cô hai và cậu hai nhà họ Lâm đã bị mất tích trên sa mạc hai ngày nay rồi.”
Vừa nghe quản gia nói xong, ông liền hoa mắt chóng mặt, chân không đứng nổi nữa, hai tay phải bám vào tay vịn cầu thang. Dorothy và bà Dora ở phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859230/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.