Đến đoạn cuối của bài hát thì tới lượt Lâm Cát Vũ lẩm bẩm hát theo. Nhưng chưa hát hết câu thì Đoàn Nam Phương đã đưa tay bấm tắt máy hát. Lâm Cát Vũ đang hát cũng im bặt, anh hiểu được hành động này của cô là câu trả lời cho mối quan hệ của họ.
Không khí trong xe phút chốc im lặng đến đáng sợ, hai người quen nhau từ khi còn nhỏ nhưng giờ đây lại như hai kẻ xa lạ vô tình ngồi cùng xe. Chiếc xanh ù lì thế nào cũng có đích đến. Lâm Cát Vũ đỗ xe bên ngoài cổng rồi bước xuống bấm chuông cửa. Nhà họ Đoàn bốn phía yên lặng như tờ, chỉ có một người giúp việc bước ra mở cổng.
Nhìn thấy Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương, bà vội bấm cho cửa lớn mở ra. Lâm Cát Vũ quay lại xe lái vào trong nhà. Vườn hồng của nhà họ Đoàn với hơn trăm giống hoa thơm ngào ngạt cũng đang độ phai sắc.
“Mùa thu đã thực sự đến rồi.” - Đoàn Nam Phương lặng lẽ nghĩ ngợi mà không biết từ lúc nào chiếc xe đã dừng lại và mình đang được Lâm Cát Vũ nâng ra khỏi xe.
“Thả tôi xuống.” - Đoàn Nam Phương kêu lên nhưng Lâm Cát Vũ đã bước lên bậc nhà cô và đi thẳng vào phòng khách rộng lớn.
Đoàn Nam Phương lại lần nữa kêu lên và lần này còn thêm phần giẫy dụa. Vốn định đặt Đoàn Nam Phương ngồi xuống sofa của phòng khách nhưng vì cô giẫy dụa đòi xuống nên Lâm Cát Vũ quyết định bế cô đi thẳng lên phòng.
Anh ngắn gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859124/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.