Đúng lúc này, từ trong bếp lại bốc ra mùi khen khét đi kèm là rất nhiều khói. Chưa đầy hai giây còi báo cháy lại kêu lên inh ỏi. Cũng may Lâm Thanh nhanh tay đóng cửa nhà lại và bắt ghế leo lên tháo chuông báo cháy ra trong lúc Lưu Uyển Linh chạy ù vào bếp tắt lửa.
“Vậy là đã đi đời bửa tối.” - Lưu Uyển Linh chán nản kêu lên. Sau đó nhìn qua Lâm Thanh bằng ánh mắt tức giận: “Nếu không phải đôi co với anh thì bữa ăn của tôi cũng không đến mức này.”
Lâm Thanh thấy Lưu Uyển Linh ngồi giữa một đống khói mờ mờ ảo ảo thì thích thú lấy máy ảnh ra chụp lại vài tấm làm kỷ niệm. Lưu Uyển Linh biết được liền tức giận cắn môi nhào đến giật đi điện thoại của anh. Hai người giằng cô lôi kéo thế nào mà lại té ra chiếc sofa ở gần đó, nằm chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên đến hợp lòng người.
Lâm Thanh nằm trên sofa, đưa tay đặt lên chiếc eo thon của Lưu Uyển Linh. Chất liệu tơ sống của bộ đồ ngủ cô đang mặc không chỉ tạo cảm giác dễ chịu cho đôi tay của anh mà còn tạo ra những âm thanh sột soạt nho nhỏ nghe rất mờ ám.
Lưu Uyển Linh liếc mắt nhìn anh một cái rồi định đứng lên rời khỏi bụng anh nhưng Lâm Thanh đã rất thành thạo mà tấn công vào điểm nhạy cảm trên người cô. Sống lưng lành lạnh, toàn thân cứng đờ, Lưu Uyển Linh tránh thoát cỡ nào cũng không qua được bàn tay rắn chắc của anh.
“Buông tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859056/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.