Tinh Vân mỉm cười, nhẹ thở ra rồi quay vào nhà. Phía cửa, Đoàn Nam Phong đang đứng chờ cô. Căn biệt thự này vốn là tổ ấm của cô và nơi đó lúc nào cũng có người chờ đợi cô quay lại. Cảm giác này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lòng ấm áp. Người đàn ông mang đến cho Tinh Vân nhiều nguy hiểm cũng chính là người cùng cô đi đến suốt cuộc đời. Nhưng tự nghĩ lại thì có đôi vợ chồng nào mà không cùng nhau chia sẻ hoạn nạn?
Cô bước đến gần phía anh, khẽ ngẩng mặt lên thì liền nhìn thấy đáy mắt thâm trầm của Đoàn Nam Phong khiến lòng cô chợt dịu đi. Hình như anh vẫn đang lo lắng cho cô?
Tinh Vân vừa mỉm cười thì đã thấy người đàn ông trước mặt tiến lại gần và vươn tay ra ôm mình vào lòng. Cảm giác như từ rất lâu rồi không được gặp nhau. Anh ôm cô thật chặt, vuốt ve sống lưng rồi nhắm mắt hít lấy mùi ẩm mốc từ căn nhà gỗ ở đồi chong chóng vương lại trên người cô.
Chậm rãi anh khẽ nói: “Để anh đưa em đi tắm.”
Tinh Vân mỉm cười. Gương mặt sưng đau lộ lên một nét cười nhạt thếch nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ hài lòng. Đoàn Nam Phong đưa tay nhấc bổng cô trên cánh tay của mình, một đường đi thẳng lên lầu. Tinh Vân vòng đôi tay ôm lấy cổ của anh. Mùi mồ hôi từ người anh cũng thuận chiều mà xộc vào mũi cô. Có lẽ hôm nay là một ngày quá dài khi anh phải tức tốc bay từ New York về Los
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859026/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.