Trên chiếc chuyên cơ sang trọng đang lao nhanh về Los Angeles, Đoàn Nam Phong nóng ruột đến mức sắp nhảy ra khỏi máy bay. Anh đi đi lại lại, hai tay chống hông, chốc chốc lại đưa tay đặt hờ trên miệng. Ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ xem Lập Thế Khang rốt cuộc muốn làm gì Tinh Vân.
Bất ngờ chuông từ máy tính reo lên. Thông qua hệ thống kết nối wifi, Đoàn Nam Phong dễ dàng nhìn thấy khung cảnh ở tại nơi Tinh Vân bị bắt cóc.
Sắc mặt Lâm Thanh và Trần Khải Nam rất tệ. Qua màn hình máy tính, Đoàn Nam Phong thấy rõ hai người họ ái ngại nhìn anh rồi lại đẩy mắt nhìn sang người đàn ông lãnh đạm mặc bộ âu phục màu đen được ủi phẳng tăm tắp đang đứng phía kia.
Không thấy hai người họ lên tiếng, Đoàn Nam Phong liền lớn giọng hỏi: “Lập Thế Khang, mày muốn sao?”
Lập Thế Khang nghe thấy giọng điệu tức giận trong lời nói của Đoàn Nam Phong thì liền cười ngạo nghễ. Anh thong thả vuốt lại áo sơ mi, chậc lưỡi rồi chậm rãi nói: “Đoàn Nam Phong, mày cũng rất cáo già. Mày thừa biết trong người con đàn bà cũ của mày có virus Wtz2556 nên mày không giết nó. Ngược lại nuôi nó béo tốt rồi ném sang cho tao. Sau đó lại sai thuộc hạ bắn chết nó để mẫu virus lây lan sang chỗ tao. Đúng là kế sách chu toàn. Gắp lửa bỏ tay người. Không hổ danh Đoàn tổng tài trẻ tuổi như vậy đã lên được vụ trí này. Thì ra là có tâm cơ.”
Câu nói của Lập Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859014/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.