Cô gái nghe Tinh Vân nói vậy liền gật gật đầu, mếu máo nói: “Cầu xin anh cho tôi về với mẹ của tôi. Ba mẹ đang chơ tôi ở nha. Không thấy tôi vê ba mẹ tôi sẽ lo lắng lắm.”
Khóe môi Minh Hàn khẽ câu lên, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang phía Tinh Vân. Anh cúi người, đưa bàn tay to với những ngón tay cầm viết thanh mảnh của mình chạm vào gương mặt khả ái của cô, miết nhẹ, khẽ nói: “Tinh Vân, em nghĩ tôi là người như thế nào? Vì sao khi chưa biết gì về tôi mà em vẫn chọn cách khoan dung cho việc tôi làm? Dù tôi có muốn giết em thì em cũng không oán, không trách, không cầu xin. Vì sao lại như vậy?”
Ngay khi người đối diện vừa dứt lời, Tinh Vân liền hất mặt sang một bên, tránh đi sự vuốt ve thân mật của người đàn ông trên mặt mình. Gương mặt khả ái trầm tĩnh lộ ra vẻ xa cách, Tinh Vân nhẹ nhàng nói: “Câu này anh đã hỏi hai lần rồi. Có lẽ đó là thắc mắc lớn trong lòng của anh nhưng đối với tôi đó chỉ là chuyện nên làm. Trong thế giới của tôi không có thù hận, chỉ có khoan dung và thông cảm. Tôi biết anh ra tay với tôi cũng là bất đắc dĩ. Bởi nếu anh muốn giết tôi thì ba năm trước anh đã xuống tay chứ không phải chờ đến hôm nay bắt tôi đến đây rồi nói tiếng “xin lỗi” với tôi.”
Người đàn ông nhìn biểu hiện cương quyết và sắc thái điềm tĩnh trên mặt của Tinh Vân thì cười lạnh một tiếng. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859011/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.