Chương trước
Chương sau
“Tôi vẫn còn chưa nấu cơm đâu. Về sớm như vậy làm gì?” - Lưu Uyển Linh nghĩ thầm nhưng cũng không dám thể hiện thái độ với ông chủ. Cô yên tĩnh đứng uống nước rồi giả lơ như không biết anh đang bước vào nhà.

Từ phía sau lưng cô, bàn tay của người đàn ông đã luồn vào trong chiếc áo của bộ đồ mặc nhà. Lưu Uyển Linh không rắp tâm quyến rũ anh giữa ban ngày cho nên nhìn chung quần áo cô mặc cũng chỉ là loại bình thường nhưng Lâm Thanh lần nào cũng không nhìn đến xem cô đang mặc cái gì thì đã nhanh chóng lột sạch.

Lâm Thanh đặt cơ thể nóng bỏng đang rung lên từng hồi của cô ngồi lên trên bàn đá hoa cương mát lạnh ở bếp rồi bắt đầu hôn từ lòng bàn chân lên tận cặp đùi non mềm. Lưu Uyển Linh hơi ngại nên rút chân về, quay mặt đi, khẽ nói: “Chờ tối nay được không? Tôi còn chưa tắm.”

Gương mặt Lâm Thanh bình ổn, nhẹ giọng nói: “Tối nay tôi phải bay qua New York. Không chờ được.”

Lưu Uyển Linh nghe nói anh sẽ đi, trong lòng bất giác lại vui mừng. Thật trùng hợp, đúng lúc cô muốn dọn đi. Như vậy cũng đỡ cho cô một lời giải thích hay tạm biệt.

Ngoài mặt, Lưu Uyển Linh vẫn giữ vẻ bình thường. Cô vòng tay qua cổ anh, dịu dàng nói: “Vậy hay là bây giờ anh đi tắm trước. Tôi sẽ giúp anh thu xếp quần áo. Được không?”

Thấy Lưu Uyển Linh khéo léo từ chối mình, Lâm Thanh liền híp đôi mặt lại, phỏng đoán: “Em không muốn chiều với tôi ư?”

Lưu Uyển Linh liền lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có. Không phải như vậy. Tôi...”

Lâm Thanh không có kiên nhẫn nghe Lưu Uyển Linh giải thích, nhanh như cắt quần áo trên người cô bị ném đi. Cả tấm thân mềm mại trắng nõn đều nằm gọn trong bàn tay Lâm Thanh. Anh vừa đi vào người cô, Lưu Uyển Linh đã không chịu nổi liền cắn môi nhịn đau không dám kêu. Cô không hiểu vì sao hôm nay Lâm Thanh đặc biệt gấp gáp và cuồng dã mặc dù cả đêm qua cô không hề để hắn đói.

Lâm Thanh từ phía sau ôm chầm lấy người Lưu Uyển Linh, áp tấm thân rắn chắc của anh vào sát người cô, có cảm giác như sợ mất mà nói rằng: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi đi New York về. Không được bước ra cửa, có biết không?”

Lời vừa nói xong, chưa kịp để Lưu Uyển Linh phản ứng thì Lâm Thanh đã thúc mạnh lưng liên tục vào phía sau của cô giống như lời anh nói là mệnh lệnh không cho cô cãi. Lúc này, Lưu Uyển Linh liền nghĩ thầm trong lòng: “Không lẽ hắn biết được kế hoạch rời đi của mình sao?”

Nhưng chưa kịp nghĩ tường tận thì toàn thân cô đã bị Lâm Thanh đưa lên chín tầng mây, không còn sức để lơ đễnh hay bỏ qua sự tồn tại của anh.

Lâm Thanh xoay người Lưu Uyển Linh lại, nhẹ nhàng nhấc bổng cô trên đôi tay của mình đi thẳng lên phòng ngủ và tiếp tục muốn cô. Lưu Uyển Linh nhận ra trong mắt hắn không chỉ có dục vọng đã ngập tràn mà còn có thứ gì đó rất xa xăm mà cô không đoán được. Dẫu sao, cũng là lần cuối nên Lưu Uyển Linh không nghĩ nhiều nữa mà mặc tình để cho hắn thao túng và cũng hết lòng chiều chuộng hắn.

Bên ngoài trời đã tắt nắng. Lúc này, Lâm Thanh mới thỏa mãn mà dừng lại việc xâm chiếm cô. Vẫn như cũ anh tự giác lấy điện thoại bấm số tiền chuyển khoản sang cho Lưu Uyển Linh rồi đi vào phòng tắm.

Lưu Uyển Linh giả vờ ngủ nhưng thật ra chỉ là nhắm mắt nghĩ ngợi: “Sau ngày hôm nay, tôi sẽ đóng tài khoản này. Lâm Thanh, vĩnh biệt anh!”

Lâm Thanh thu xếp nhanh mấy bộ quần áo nhét vào giỏ rồi hôn lên trán của Lưu Uyển Linh để tạm biệt cô. Lưu Uyển Linh dịu giọng cất lời quan tâm: “Anh không ăn tối sao?”

Lâm Thanh ngồi xuống cạnh cô, đưa tay nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay đắc giá trên cổ tay mình rồi nhẹ nhàng nói: “Anh lên máy bay ăn cho tiện. Nếu còn ăn nữa thì muộn mất.”

Lưu Uyển Linh khẽ chớp mi mắt ra vẻ hiểu. Lâm Thanh lúc này lại lần nữa căn dặn: “Nghe lời anh, ở nhà đừng đi đâu hết. Chờ anh về có biết không?”

Lưu Uyển Linh hiếm khi thấy hắn một chuyện nói đến hai lần. Hơn nữa mỗi lần nhắc cô về chuyện này, giọng nói của hắn lại lộ ra vẻ khẩn trương đặc biệt khác thường. Tuy cô gật đầu đồng ý nhưng trong bụng vẫn là tự có suy tính cho bản thân mình.

Hắn đi rồi, Lưu Uyển Linh mới ngồi dậy. Lưng cô dựa vào thành giường, mắt nhìn rất lâu vào chỗ trống bên cạnh. Hai mắt bất giác ứa nước. Nếu như ngày hôm nay không phải ngày cuối cùng bên nhau thì có lẽ cô đã rất vui vẻ khi đón nhận sự dịu dàng của người đàn ông đó. Nếu như bản thân cô chưa từng có sai lầm thì hôm nay liệu rằng hắn có thể khinh thường xem cô là gái gọi hay không? Nếu như người đàn ông đó trân trọng cô một chút, thương cô một chút thì liệu cục diện có thay đổi hay không? Quá nhiều “nếu như” nhưng đã không có đường quay lại nữa rồi.

Tấm drap giường lưu lại vô vàn vết tích của hai người nhanh chóng được Lưu Uyển Linh thay bằng tấm trải mới. Cô thu xếp mọi thứ trong nhà chu đáo cho đến vài ngày sau thì rời đi.
\-\-\-\-
Chúc các bạn đọc truyện tại Mangatoon/Noveltoon vui vẻ!
Hạc Giấy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.