Từ ngày quay về từ đảo Mangaia, tối nào trước lúc đi ngủ Amy cũng tranh thủ thời gian nhắn tin cho Lâm Cát Vũ. Phía bên kia, anh cũng chăm chỉ nhắn tin trả lời cho Amy.
Lâm Cát Vũ từ lúc nói rõ mọi chuyện với Đoàn Nam Phương, anh cảm thấy tuy có ái náy nhưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Nếu không yêu thì nói cho người ta đừng hy vọng. Ai cũng dạy như vậy và anh cũng làm như vậy. Không phải sao?” - Lâm Cát Vũ nhúng vai tự hỏi tự trả lời. Có lẽ anh không biết Đoàn Nam Phương từ lâu đã yêu thầm anh. Tình cảm đơn phương vốn là như vậy, tự yêu tự buồn rồi tự từ bỏ. Trách được ai?
Ngày nào cũng như ngày nấy, Lâm Cát Vũ luôn thúc giục Amy hỏi xem làm sao để Lập Thế Khang cho cô tự do. Amy biết nhưng vì chưa sẵn sàng rời khỏi nhà họ Lập cho nên cô cứ nấn ná kéo dài chuyện này.
Mặt khác, tuy Lâm Cát Vũ nói rõ với Nam Phương nhưng ba mẹ anh không chấp nhận chuyện hủy hôn cho nên vẫn theo kế hoạch tiến hành lễ đính hôn cho anh. Còn phía nhà họ Đoàn thì anh không biết rõ về dự định của họ, cũng không thể hẹn gặp Nam Phương để hỏi bởi vì cô luôn tránh mặt anh.
Sau khi Amy nghe anh kể khổ thì cô biết cô không thể chần chừ hơn được nữa chuyện rời khỏi Lập bang. Hai người họ bắt đầu bàn kế hoạch bỏ trốn đến châu Phi hoặc một nơi nào đó hẻo lánh không ai biết đến mình.
Kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858949/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.