Người đàn ông trẻ tuổi ấy ở nhờ chỗ của Amy hai ngày nay không dám ló mặt ra mục đích là chờ cảnh sát thay bọn họ tóm gọn bang The Ring ở Rarotonga. Hai ngày qua nhìn chung sóng yên biển lặng, nhà hàng đã hoạt động bình thường nhưng Amy không xuống đó ăn mà gọi thức ăn đưa lên phòng. Mặc dù nhân viên phục vụ nói rằng nhà ăn mỗi tối đều có âm nhạc của những thổ dân địa phương rất hấp dẫn nhưng Amy cũng không buồn xuống xem, chỉ bởi vì không muốn bỏ cái tên bệnh nhân này ở đây một mình.
Từ lúc đến đảo Cook, bản thân Amy cũng kinh ngạc về chính mình. Có cái gì đó hình như đã thay đổi mà bản thân cô không ý thức được rõ ràng. Amy nghĩ ngợi lại nghĩ ngợi: “Có lẽ rời xa Lập Thế Khang, mục tiêu chú ý của cô không còn là hắn thì cách hành xử cũng tự nhiên theo bản năng trời sinh của con người. Đó là: nhiều chuyện.”
Sau khi Amy nghĩ ra được vấn đề này tự nhiên cô thấy đầu óc mình thông suốt. Vì cái sự “nhiều chuyện” này mà cô tự nhiên quan tâm đến an nguy của hắn - “thành quả cứu người” đầu tiên của mình.
Thì ra sự thay đổi này là có lý do. Amy rất sợ cái gì đó không có lý do, càng lo sợ những cái mơ hồ không rõ ràng như cảm giác mà cô đối với Lập Thế Khang. Nghĩ đến hắn, Amy lại thấy lòng nặng trĩu. Xét trên góc độ ông chủ, hắn chưa từng đối xử tệ với cô cũng không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858923/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.