Mưa mù giăng kín một góc trời nước Mĩ. Từ trên tầng cao nhất của văn phòng, Lập Thế Khang phóng tầm mắt ra xa, để suy nghĩ mải miết đuổi theo những trận mưa rào. Anh đang đứng trên cao, cao đến mức không nhìn thấy nổi dưới chân mình là thứ gì. Bất giác nghẹn lòng, anh tự hỏi: “Sự hy sinh của Amy liệu có phải là cỏ rác để xây nên đế chế mà anh đang nắm giữ hay không?”
Hồi ức một lần lại một lần quay về quấn chặt lấy trái tim anh. Bảy năm trước, Amy đã nói mệnh của cô là do anh định đoạt. Vậy mà chưa đầy hai năm cô đã thoát khỏi sự định đoạt của anh.
Lập Thế Khang ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mây đen ùn ùn kéo tới. Từng trận mưa giông thổi những giọt nước bám vào bức tường kính làm nhòe đi cảnh vật trước mắt nhưng không thể làm phai được ký ức của anh.
Ký ức mang anh quay về cái đêm mưa gió ấy. Lúc đó Amy đã làm trợ thủ cho anh được hai năm. Trong hai năm đó, Amy đã giúp anh xử lý rất tốt những kẻ ngáng đường và đêm hôm nay cô lại đi làm nhiệm vụ của mình.
Trong ký ức của Lập Thế Khang, đêm đó là một đêm mưa lớn nhất mà anh từng biết. Có lẽ do ảnh hưởng của bão mà các thành phố thuộc bờ Tây nước Mĩ đều bao phủ bởi lan mưa dầy đặc.
“Rầm!” - Tiếng sét giáng ngang qua bầu trời đêm mang thheo tia điện kinh hoàng.
Cả người Amy đầy máu bước vào biệt thự cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858915/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.